Mũi Lâm Lâm cay cay: “Anh Chấp Châu, em sẽ không để anh lại một mình…”
Thẩm Chấp Châu chống tay lên mặt kính, từng chút một khắc họa lại khuôn mặt của Lâm Lâm: “Nghe anh, được không?”
Qua lớp kính, Lâm Lâm bắt gặp ánh mắt lo lắng của hắn, cuối cùng cô gật đầu trong nước mắt: “Được, em hứa với anh.”
Lúc này, bên tai vang lên tiếng thúc giục của quản giáo: “Đã hết giờ vào thăm rồi.”
Lâm Lâm nhìn Thẩm Chấp Châu bị kéo đi. Mãi đến khi không còn thấy bóng dáng hắn nữa mới đứng dậy rời đi.
Bên ngoài trại giam, ánh nắng chói chang làm tuyết đọng lại dần tan ra.
Lâm Lâm đột nhiên nhớ đến cuộc điện thoại cuối cùng của cha cô, ông ấy cũng nói mình phải sống thật tốt.
Cô sẽ nghe lời họ, rời khỏi đây và sống thật tốt.
Chỉ là trước khi rời đi, cô còn một việc phải làm – chính là quên đi Nghiêm Thanh Dữ.
Vừa nhắc tào tháo, tào tháo liền tới. Giọng nói của Nghiêm Thanh Dữ vang lên sau lưng: “Lâm Lâm.”
Lâm Lâm quay sang nhìn anh, trong mắt cô đã không còn cảm xúc dư thừa nào nữa: “Cảnh sát Nghiêm, còn chuyện gì nữa không?”
Nghiêm Thanh Dữ hơi cau mày, có hơi khó chịu khi nghe được xưng hô xa cách này: “Tôi không biết hôm bắt giữ Thẩm Chấp Châu đó lại là ngày chôn cất của cha cô.”
“Biết rồi thì sao? Anh sẽ đổi ngày sao?” Lâm Lâm hỏi ngược lại.
Nghiêm Thanh Dữ im lặng một lúc, sau đó kiên quyết nói: “Không.”
Lâm Lâm đã sớm biết điều đó, trái tim cũng đã chết lặng từ lâu: “Vậy tại sao phải giải thích? Anh có trách nhiệm của mình, tôi không trách anh, cũng… không thể yêu anh thêm nữa.”
“Nghiêm Thanh Dữ, từ nay về sau… không gặp lại.”
Nói xong, Lâm Lâm sải bước đi.
Nghiêm Thanh Dữ nhìn theo bóng lưng của cô, vô thức xoa xoa lồng ngực – nơi trái tim đang đập, không hiểu tại sao lại đau đến vậy.
Trở lại khách sạn, Lâm Lâm lấy vé máy bay Thẩm Chấp Châu để lại rồi đến phòng tư vấn tâm lý.
Trong phòng, Lâm Lâm đi thẳng vào vấn đề: “Bác sĩ, tôi muốn nhờ oong giúp tôi một chuyện.”
“Giúp tôi… quên đi một người.”
Ai cũng có bí mật của riêng mình, bác sĩ đồng ý mà không hỏi gì thêm.
Lâm Lâm nằm xuống ghế sofa và từ từ nhắm mắt lại.
Tất cả mọi thứ liên quan đến Nghiêm Thanh Dữ lướt nhanh trong tâm trí cô như một bộ phim, cuối cùng biến thành giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt.
Nghiêm Thanh Dữ, như anh mong muốn, tôi sẽ quên anh…
Lúc đó, phòng thẩm vấn của cục cảnh sát.
Trái tim Nghiêm Thanh Dữ dường như bị thứ gì đó đâm vào, đau không thể chịu nổi.
Anh ta nhìn Thẩm Chấp Châu, đang định hỏi chuyện hối lộ, lại đột nhiên chuyển đề tài: “Anh và Lâm Lâm có quan hệ gì?”
Vẻ mặt bình tĩnh của Thẩm Chấp Châu thay đổi, ngón tay nắm chặt thành quyền: “Nghiêm Thanh Dữ, cậu lấy tư cách gì nhắc tới em ấy?!”
“Nếu không có cậu, tôi và Tinh Tinh đã kết hôn từ lâu rồi. Em ấy sẽ không phải trải qua nhiều đau khổ như vậy!”
Sắc mặt Nghiêm Thanh Dữ đột nhiên tối sầm lại, cây bút trong tay bị gãy làm đôi.
Cảm nhận được sự tức giận của anh, Nghiêm Niệm Niệm vội vàng đè cánh tay anh lại: “Anh, để em.”
Nghiêm Thanh Dữ lạnh mặt đứng dậy, đóng sầm cửa lại và đi ra ngoài.
Trong hành lang, hiếm khi thấy anh rút ra một điếu thuốc, châm lửa, ngậm vào miệng mà tựa bên cửa sổ nhìn bóng đêm bên ngoài. Hiện tại, anh đang rất bứt rứt, khó chịu.
Không biết bây giờ Lâm Lâm đang làm gì…
Ma xui quỷ khiến, Nghiêm Thanh Dữ lấy điện thoại di động ra, bấm số của Lâm Lâm.
Không ngờ tới, dù anh gọi bao nhiêu lần thì đều nhận được giọng máy nữ trả lời số trống. Các phương thức liên lạc khác cũng đã bị chặn.
Nghiêm Thanh Dữ cau mày, gọi cấp dưới đi ngang qua: “Điều tra Lâm Lâm.”
Cấp dưới không rõ: “Không phải chuyện liên quan tới cô ấy đã điều tra hết rồi sao? Còn phải tra thêm nữa ạ?”
Tại sao?
Nghiêm Thanh Dữ không nói được lời nào, cuối cùng dập tắt điếu thuốc kẹp trên đầu ngón tay: “Bỏ đi, không cần nữa.”
Sau đó, anh quay người xuống lầu, bước vào màn đêm vô tận.
Ba năm sau, tại một trường tiểu học ở vùng núi Hải Thành.
Trong tay Nghiêm Thanh Dữ có một vụ án liên quan đến các học sinh ở đây.
Hiệu trưởng cười, dẫn Nghiêm Thanh Dữ đi lên tầng ba: “Cảnh sát Nghiêm, ngài muốn hỏi học sinh lớp 5-2 đúng không? Lớp đó ở đằng kia. Tôi có chút việc bận, không thể đi cùng ngài.”