Cô bé nghẹn ngào kể về hoàn cảnh ở nhà.
Lâm Lâm càng nghe càng sợ hãi. Đúng lúc này, cánh cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Triệu Hải Thâm đi vào với nụ cười dữ tợn trên mặt: “Con khốn, tao biết mày có gì đó không thích hợp mà!”
Vừa nói, gã ta vừa bước tới kéo Triệu Mai ra, đè Lâm Lâm xuống và đổ thuốc vào miệng cô!
15.
Lâm Lâm không ngừng giãy giụa, nhưng chẳng ích gì.
Triệu Hải Thâm khỏe như vâm, kề mạnh lọ thuốc bên miệng Lâm Lâm, bóp mặt ép cô uống.
Một lọ thuốc đầy bị cô nuốt xuống một nửa.
Cô choáng váng một lúc, trong lúc hoảng hốt nhấn gọi số khẩn cấp.
Triệu Hải Thâm thấy đôi mắt của Lâm Lâm dần mờ đi, không thể đợi được nữa mà cởi quần áo của cô: “Mẹ kiếp, chờ mày thành người phụ nữ của tao, tao xem mày còn giả vờ thanh cao như nào.”
Đầu óc Lâm Lâm loạn thành đám bùn nhão.
Cô gắng giữ tỉnh táo, cố hết sức đẩy Triệu Hải Thâm ra, nhưng tay nặng như ngàn cân, dù thế nào cũng không nhấc lên được.
Triệu Mai vô cùng sợ hãi, hoảng loạn bỏ chạy ra ngoài.
Lâm Lâm bất lực nhìn chung quanh.
Lúc này đã tan học, sẽ ít ai đi ngang qua văn phòng.
Cô phải tự cứu lấy mình!
Lâm Lâm hung hăng nhắm mắt lại, dùng sức cắn đầu lưỡi.
Cơn đau dữ dội từ trong miệng truyền đến não, mùi máu tanh nồng nặc khiến cô tỉnh táo hơn.
Một bên lung tung tránh né động chạm của Triệu Hải Thâm, một bên mò mẫm trên bàn. Mãi cho đến khi đầu ngón tay chạm vào một vật cứng.
Là bút máy lúc trước Thẩm Chấp Châu gửi tới!
Lâm Lâm dùng ngón tay cái đẩy nắp bút ra, để lộ ngòi bút sắc nhọn bên trong.
Sau đó, thừa dịp Triệu Hải Thâm cúi người thì đâm cây bút vào cổ gã!
“A!” Một tiếng thét chói tai vang lên.
Triệu Hải Thân dừng động tác lại, bàn tay run rẩy chạm vào cổ mình.
Ở gần động mạch chính, sờ được một cây bút lành lạnh và chất lỏng ấm áp.
Sắc mặt gã ta trắng bệch, máu nhỏ giọt trên tay gã.
Triệu Hải Thâm lập tức nổi giận: “Mẹ kiếp, dám đâm bố mày! Hôm nay bố không chơi chết mày, bố không mang họ Triệu!”
Vừa nói, gã vừa giơ tay tát Lâm Lâm một cái thật mạnh.
Lâm Lâm bị tát mạnh đến nỗi nổi đom đóm mắt, khuôn mặt cũng sưng tấy cả lên.
Triệu Hải Thâm vẫn muốn đánh tiếp.
Bỗng ngoài cửa vang lên một giọng nói quen thuộc: “Dừng tay!”
Triệu Hải Thâm dừng lại, ánh mắt nhìn Lâm Lâm cũng oán độc hơn.
Lâm Lâm khó khăn nghe tiếng, lúc này mới nhận ra đó là hiệu trưởng.
Không biết vì sao, trong lòng cô dâng lên một cảm giác mất mát.
Nhìn thấy hiệu trưởng, khí thế phách lối Triệu Hải Thâm lập tức tắt. Gã co rúm người: “Chú ba.”
Trái tim Lâm Lâm thắt lại, đây là lần đầu tiên cô nghe Triệu Hải Thâm gọi hiệu trưởng bằng xưng hô này.
Hiệu trưởng mơ hồ liếc gã một cái: “Ai cho mày làm chuyện bẩn thỉu như vậy ở trường học!?”
Triệu Hải Thâm cúi đầu, im lặng không nói.
Hiệu trưởng: “Còn không mau cút ra ngoài.”
Triệu Hải Thâm vâng dạ rời đi.
Lúc này Lâm Lâm mới thở phào nhẹ nhõm, tinh thần căng thẳng cũng thả lỏng hơn nhiều.
Nhưng những lời của Triệu Mai lại thoáng qua tâm trí, cô lại trở nên cảnh giác.
Hiệu trưởng đi tới, trên mặt lộ ra nụ cười xin lỗi: “Cô Lâm, thật xin lỗi.”
“Lần này Hải Thâm đã làm bậy. Tôi là chú gã, thay mặt gã xin lỗi cô.”
Lâm Lâm khó khăn ngồi dậy, hoảng hốt nhìn hiệu trưởng.
Suy nghĩ của cô quay cuồng, nhưng đầu lưỡi lại đau rát, miệng không thể mở ra nên chẳng nói được lời nào.
Hiệu trưởng thấy Lâm Lâm không nói gì, da thịt trên mặt run lên: “Cô cũng đâm gã một nhát, coi như hòa.”
Lâm Lâm cau mày, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, ấn tượng của cô về hiệu trưởng thay đổi liên tục.
Hiệu trưởng nhìn vẻ mặt cô, nhận ra rằng ông đã mất bình tĩnh.
Sau khi bình tĩnh lại, ông ta lại trở về vẻ ôn hòa như thường: “Không phải hiệu trưởng uy hiếp cô, nhưng tôi chỉ có một đứa cháu này, khó tránh khỏi sẽ thiên vị hơn chút.”
Ông ta vừa nói vừa chuyển đề tài: “Cô gọi Triệu Mai đến văn phòng làm gì?”
Lâm Lâm nắm chặt ngón tay, chịu đựng cơn đau và cảm giác muốn ngất xỉu, lắc đầu đáp lời.
“Chỉ là… hỏi một chút về cha mẹ cô ấy… để họp phụ huynh…”