Hiệu trưởng suy nghĩ một chút, đang định nói.
Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng bước chân, ông ta vội ngậm miệng, quay đầu đã thấy vẻ mặt muốn giế/t người của Nghiêm Thanh Dữ!
16.
Nghiêm Thanh Dữ vội vàng chạy tới, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Anh liếc nhìn Lâm Lâm đang dựa vào ghế, thấy khuôn mặt tái nhợt và quần áo xộc xệch của cô, cảm xúc bùng nổ trong nháy mắt – vừa đau lòng vừa tức giận.
Nhưng ngoài mặt lại giả bộ trách móc: “Cô Lâm, vốn dĩ chúng ta hẹn gặp nhau chiều nay, nhưng cô lại để tôi chờ lâu quá.”
Nghe vậy, sắc mặt hiệu trưởng cũng liên tục thay đổi: “Cô Lâm có hẹn với cảnh sát Nghiêm sao không nói sớm?”
Khi Lâm Lâm nhìn thấy Nghiêm Thanh Dữ mới hoàn toàn thả lỏng.
Cô không còn khả năng chống đỡ tác dụng của thuốc nữa, hôn mê tại chỗ.
Nghiêm Thanh Dữ cũng không muốn nói nhảm với con cáo già này. Anh ôm Lâm Lâm lên rồi vội vàng rời đi.
Đường ở vùng núi Hải Thành gập ghềnh khó đi, khi bọn họ đến bệnh viện trong thị trấn thì trời đã gần sáng.
Nghiêm Thanh Dữ nhìn các bác sĩ và y tá đẩy Lâm Lâm vào phòng cấp cứu, sự hối hận trong lòng gần như bao trùm lấy anh.
Anh nắm chặt tay, sắc mặt trông đến dọa người.
Thậm chí anh không dám tưởng tượng nếu anh chậm một bước thì chuyện gì sẽ xảy ra với Lâm Lâm.
Nghiêm Thanh Dữ bất lực dựa vào băng ghế, gió lạnh thổi từ hành lang bệnh viện khiến trái tim anh lạnh giá.
Mãi đến 10 giờ sáng, đèn phòng cấp cứu mới vụt tắt.
Bác sĩ vừa đi ra, Nghiêm Thanh Dữ lập tức bước đến hỏi: “Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi? Vết thương có nghiêm trọng không?”
“Máu của cô ấy chứa một lượng lớn triazolam và axit 4-hydroxybutanoic. Hai loại này là thành phần chính của một loại thuốc an thần, dùng quá liều có thể gây rối loạn thần kinh. Vết thương trong miệng không sâu lắm nhưng tạm thời không thể nói được. Chú ý bôi thuốc chống viêm là ổn.”
Nghiêm Thanh Dữ quanh năm ở tiền tuyến, sao có thể không biết triazolam và axit 4-hydroxybutanoic là thành phần chính của thuốc mê?
Chỉ là ngoài thuốc mê ra, anh còn nghĩ đến chuyện khác.
Cả đêm Nghiêm Thanh Dữ không ngủ, đôi mắt đầy vẻ mệt mỏi.
Anh bước vào phòng, thấy Lâm Lâm đang nằm trên giường bệnh, hai cánh tay khép chặt, khuôn mặt tái nhợt.
Ngay cả lông mày cũng nhíu lại, như thể đang gặp ác mộng.
Nghiêm Thanh Dữ đến gần, ngón tay chọc chọc lúm đồng tiền của cô.
Lâm Lâm theo bản năng quay đầu, tránh sự đụng chạm của anh.
Không cần đoán Nghiêm Thanh Dữ cũng biết cô phải chịu nỗi khổ gì, đến mức trong mơ cũng không muốn bị người khác chạm vào.
Anh hạ cánh tay xuống, siết chặt bàn tay thành nắm đấm, lần đầu tiên hận bản thân cứng đầu!
Nghiêm Thanh Dữ ngồi bên giường bệnh đến tận trưa mới thấy Lâm Lâm có dấu hiệu tỉnh lại.
Anh nhanh chóng đi đến khu vực gần bệnh viện mua một phần cháo theo sở thích của Lâm Lâm.
Khi quay lại, anh phát hiện cô đã tỉnh, ánh mắt có chút trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong lòng Nghiêm Thanh Dữ thắt lại, bước nhanh về phía trước: “Lâm Lâm!”
Lâm Lâm ngẩn người quay đầu, trầm tư hồi lâu mới định thần lại, lời nói có chút ngập ngừng: “Cảnh sát Nghiêm?”
Nghiêm Thanh Dữ dừng lại, không thể nói được trong lòng là thất vọng hay may mắn.
Tay cầm túi nới lỏng rồi lại siết chặt: “Em không sao là tốt rồi.”
Lâm Lâm nói chuyện có chút tốn sức. Vì vậy, cô lấy điện thoại di động từ đầu giường và gửi tin nhắn cho Nghiêm Thanh Dữ.
“Mẹ của Triệu Mai đúng thật là bị lừa bán. Triệu Mai nói rằng trước khi chết, mẹ của cô bé vẫn luôn bị Triệu Thành nhốt trong phòng. Tác dụng duy nhất của cô ấy là sinh con cho Triệu Thành.”
Nghiêm Thanh Dữ nhìn lướt qua tin nhắn cô gửi đến: “Anh hiểu rồi. Trước không nói chuyện này nữa. Em ăn chút gì đi.”
Lâm Lâm lắc đầu, tiếp tục gửi tin nhắn.
“Triệu Mai nói sau khi mẹ cô bé qua đời, Triệu Thành thường xuyên đánh mắng cô bé. Anh bắt được gã sớm một ngày, Triệu Mai cũng thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ sớm một ngày!”
Nghiêm Thanh Dữ cau mày, đặt bàn lên giường bệnh của cô, mở hộp cháo mình mới mua ra: “Chuyện này không cần em lo lắng. Cảnh sát Hải Thành đã bao vây thôn Triệu gia rồi. Chỉ cần chúng thực hiện thêm bất kỳ giao dịch nào, chúng tôi sẽ bắt giữ ngay lập tức.”