Bã trà là hoa kim ngân bình thường, mọc ở khắp nơi trên núi thôn Triệu gia, không có gì dị thường.
Anh khẽ nhấp một ngụm: “Hiệu trưởng khiêm tốn quá.”
Sau đó đặt chén trà xuống: “Hôm nay tôi tới đây là để nói lời tạm biệt.”
Hiệu trưởng lộ ra vẻ kinh ngạc: “Vụ án kia đã được làm sáng tỏ rồi sao?”
Nghiêm Thanh Dữ nhướng mi nhìn ông ta.
Hiệu trưởng vội vàng giải thích: “À, đúng rồi, chắc bên cảnh sát có quy định không thể nói nhỉ? Nhưng bản án vị thành niên này có liên quan đến thanh danh của trường chúng ta. Tôi có chút lo lắng. Dù sao thôn này vốn lạc hậu, nếu phụ huynh nghe được chuyện, e rằng sẽ không cho con cái đến trường học nữa. Lúc đó sợ là trường này không thể tiếp tục mở.”
Nghiêm Thanh Dữ gật đầu: “Lo lắng của ngài, tôi có thể hiểu. Tôi rời đi vì cấp trên đã ra lệnh giao vụ án vị thành niên cho cảnh sát địa phương, còn tôi thì phải lập tức trở về Hải Thành.”
“Lệnh điều động đã phát, mấy ngày nữa mong hiệu trưởng phối hợp.”
“Còn cả cô Lâm, nhiều năm trước, là tự tay tôi tống cha cô ấy vào tù. Xin hiệu trưởng quan tâm cô ấy một chút.”
Nói xong, anh đứng dậy rời đi dưới ánh mắt khiếp sợ của hiệu trưởng.
Vừa ra khỏi cửa, Nghiêm Thanh Dữ đã nhận được tin nhắn từ Lâm Lâm.
Anh mở khung chat, là ảnh chụp hộp cháo anh mua lúc trước cùng dòng chữ: “Cảnh sát Nghiêm, cháo anh mua rất ngon.”
“Cảnh sát Nghiêm đã ăn chưa?”
“Cảnh sát Nghiêm, chuyện của Triệu Mai như nào rồi?”
Tâm trạng căng thẳng của Nghiêm Thanh Dữ thoáng thả lỏng, trong mắt hiện lên một chút ý cười.
Anh gõ gõ màn hình, gửi một câu: “Khi vụ án thôn Triệu gia kết thúc, em sẽ trở về Hải Thành với anh chứ?”
18.
Vừa bấm nút gửi tin nhắn, Nghiêm Thanh Dữ lại cảm thấy tồi tệ.
Anh và Lâm Lâm không thân cũng chẳng quen. Sao cô ấy có thể về Hải Thành cùng anh?
Nghĩ vậy, anh lại nhớ đến việc bây giờ Lâm Lâm đã quên mất mình.
Sau khoảng thời gian ngắn ở chung, Nghiêm Thanh Dữ đoán rằng Lâm Lâm đã xảy ra chuyện gì đó trong ba năm kể từ khi cô ấy rời đi, mới dẫn đến việc mất một đoạn kí ức.
Đầu ngón tay do dự trên nút gỡ tin nhắn một lúc lâu, rốt cục vẫn không thể nhấn xuống.
Cuối cùng, anh liên lạc với người anh em bị bỏ rơi ở Cục cảnh sát Hải Thành: “Xin hãy giúp tôi điều tra hành tung của Lâm Lâm trong ba năm qua, xem xem có chuyện gì đặc biệt đã xảy ra hay không?”
Lần này bên kia không hỏi tại sao, có lẽ do đã nhận được thông tin, biết rằng Lâm Lâm có liên quan đến vụ án buôn bán người ở thôn Triệu gia.
Nhưng cho dù là vì lý do gì thì Nghiêm Thanh Dữ vẫn thở phào nhẹ nhõm, cất điện thoại rồi lên xe đến nơi ấn nấp được sắp xếp.
Khi tới nơi, Vương Tắc Dân báo cáo đầy đủ cho anh: “Đội phó Nghiêm, mồi nhử gửi tin về, thôn Triệu gia đã cắn câu, quyết định giao dịch tại một thung lũng trong khe núi cách thôn Triệu gia 5 km vào lúc 12 giờ đêm nay.”
Nghiêm Thanh Dữ gật đầu, mở bản đồ ra. Sau khi xem xét địa hình nơi xảy ra giao dịch, anh ta chỉ định: “Ngoại trừ đội mồi câu, những người còn lại chia thành ba đội. Đội một sẽ theo tôi đến thẳng hiện trường bắt giữ, hai đội còn lại tạo vòng vây ở hai hướng Đông Nam và Nam. Như vậy, con đường đến thôn Triệu gia sẽ bị chặn.”
“7 giờ tối, mọi người lên đường đến điểm giao dịch, nhất định phải tóm gọn trong một lần!”
Mọi người đồng thanh đáp lại.
Nghiêm Thanh Dữ đã không ăn không ngủ cả ngày nay, nhưng tinh thần vẫn rất tốt.
Anh lấy điện thoại di động ra, một tiếng đã trôi qua, Lâm Lâm vẫn chưa trả lời.
Một tia cô đơn không dễ nhận thấy hiện lên trong mắt Nghiêm Thanh Dữ.
Từ nay đến 7 giờ tối còn 3 tiếng nữa.
Không hiểu sao Nghiêm Thanh Dữ lại cảm thấy có chút bất an. Anh trầm tư một lát rồi gọi cho người anh em đang canh giữ ở lò hỏa táng.
Đối phương nhanh chóng bắt máy: “Đội phó Nghiêm?”
“Thi thể của Triệu Thành đã tới chưa?”
“Chưa đến, nhưng chúng ta đã thăm hỏi cả hai cái lò hỏa thiêu trong trấn. Chỉ cần Triệu Hải Thâm tới thì sẽ lập tức báo cho chúng ta biết. Chỉ là, tại sao anh biết thôn Triệu gia sẽ hỏa táng Triệu Thành?”