Chương 4

Không ngờ chỉ trong một năm ngắn ngủi, mọi thứ đảo lộn, gia đình cô tan nát…

Mà người gây ra tất cả những chuyện này chính là Nghiêm Thanh Dữ, người mà cô hết lòng tin tưởng và yêu thương!

Lâm Lâm hít một hơi thật sâu, kìm nén hơi ẩm trong mắt và gọi Nghiêm Thanh Dữ lại.

“Một năm trước anh đã nói sẽ đồng ý vô điều kiện với tôi một điều, nhớ không?”

Nghiêm Thanh Dữ lạnh lùng quay đầu nhìn cô, trên mặt là sự không kiên nhẫn: “Cô muốn nói cái gì?”

Sợ anh từ chối, Lâm Lâm vội vàng nói: “Tôi không làm khó anh, chỉ hỏi một câu thôi.”

“Nói.”

Ngón tay Lâm Lâm siết chặt, cố gắng hết sức để không hỏi về vụ án, cũng không yêu cầu gì khó khăn.

“Tôi muốn biết, cha tôi… ông ấy ở trong đó có ổn không?”

Nghiêm Thanh Dữ không chút nghĩ ngợi, dứt khoát từ chối: “Không thể trả lời.”

4.

Hốc mắt Lâm Lâm nhanh chóng đỏ bừng, cảm xúc dồn nén trong lòng sắp không kìm được nữa.

Cô gắng giữ bình tĩnh, hỏi lại: “Vì sao? Rõ ràng anh đã từng nói…”

“Trước khác, giờ khác.” Nghiêm Thanh Dữ hờ hững ngắt lời cô: “Nếu không phải vì để cha cô sa lưới, tôi tuyệt đối sẽ không hứa với cô như vậy.”

Sự thật phũ phàng đánh cho Lâm Lâm đầy mình thương tích.

Cô nghiến răng, cảm thấy mình thật đáng thương và nực cười.

Nghiêm Thanh Dữ không sai, anh ta muốn bắt tội phạm. Còn cô thì sao? Cô đã làm gì sai?

“Lấy lí do hoàn thành nhiệm vụ là anh có thể lợi dụng tình cảm của tôi sao?”

Nghiêm Thanh Dữ hừ lạnh một tiếng: “Cô cho rằng mình vô tội?”

Anh ta nắm chặt cổ tay Lâm Lâm, đi ra sau tòa cao ốc Lâm thi.

Có không ít người đầu bù tóc rối đang ngồi đó, gặm chiếc màn thầu nguội ngắt một cách khô khốc.

Nghiêm Thanh Dữ chỉ vào họ: “Họ đều là những công nhân không được trả lương. Hermes cô mặc, Louis Vuitton cô đeo đều là do cha cô bóc lột từ họ!”

“Lâm Lâm, cô có biết có bao nhiêu người bị tập đoàn Lâm thị của cha cô hại cho tan nhà nát cửa không?”

Câu hỏi của Nghiêm Thanh Dữ vang vọng bên tai.

Lâm Lâm đã sống 23 năm trong sự lừa dối do cha cô tạo nên, không hề hay biết sự thật …

Cô nhìn Nghiêm Thanh Dữ với khuôn mặt tái nhợt, giọng nói run run.

“Nếu được lựa chọn, tôi cũng hy vọng cha tôi không làm gì cả. Chúng tôi có thể sống một cuộc sống bình thường. Tôi không vô tội, nhưng anh không sai sao?”

Hai người âm thầm giằng co, nhưng ánh chiều lại chỉ đáp xuống người Nghiêm Thanh Dữ.

Anh lảng tránh không đáp: “Đừng nhắc lại chuyện đã qua.”

Nói xong, anh buông tay, không chút do dự xoay người rời đi.

Chỉ còn một mình Lâm Lâm đứng đó, để gió lạnh thổi bay trái tim tan vỡ của cô.

Không biết bao lâu sau, cô đè cảm xúc lại và trở về khách sạn.

Căn phòng rực rỡ và lộng lẫy, nhưng nó cũng trống rỗng và im lặng một cách lạ kỳ.

Suy nghĩ của Lâm Lâm hiện tại đang loạn cào cào, tiện tay mở TV trong phòng.

Không ngờ rằng, bản tin đang đưa tin về Lâm thị: “Tập đoàn Lâm thị xưng bá ở Hải Thành hơn mười năm nay đã bị cảnh sát một mẻ hốt gọn. Kẻ chủ mưu, Lâm Xương, liên quan tới hơn chục án kiện, số tiền nợ lên tới 3 tỷ NDT…”

Lúc Lâm Lâm xem đến thẫn thờ, giọng nói của Thẩm Chấp Châu truyền đến: “Em xem mấy thứ này làm gì?”

Hắn lấy điều khiển từ xa trong tay Lâm Lâm, tắt TV: “Chuyện của giám đốc Lâm anh sẽ tìm biện pháp giải quyết. Em cứ nghỉ ngơi thật tốt, đừng lo lắng.”

Sắc mặt Lâm Lâm tái nhợt, run giọng hỏi: “Cha em để lại cho em bao nhiêu tiền?”

Thẩm Chấp Châu sờ đầu cô: “Đủ cho em sống một đời không lo không nghĩ. Sao vậy?”

Lâm Lâm ngẩng đầu nhìn hắn: “Anh Chấp Châu, em muốn trả nợ.”

Thẩm Chấp Châu cau mày: “Em nói linh tinh cái gì vậy? Hơn nữa, số tiền em đang có bây giờ có mang đi trả thì cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi!”

Nhưng ánh mắt của Lâm Lâm rất kiên định, không có chút dao động: “Có thể trả một chút cũng là trả. Em không muốn cha bị nhiều người hận đến thế.”

Thẩm Chấp Châu thuyết phục mấy câu, Lâm Lâm vẫn nhất quyết không chịu.

Cuối cùng, Thẩm Chấp Châu chỉ có thể thỏa hiệp.

Trong đêm, hai người đếm số tài sản mà cha Lâm để lại. Sau khi bán những món đồ xa xỉ không bị tịch thu của Lâm Lâm, họ gom được khoảng 40 triệu tệ.