Chương 9

Cuối cùng, ông ấy thỏa hiệp: “Chỉ cần Tinh Tinh thích, cha sẽ ủng hộ.”

Nhưng bây giờ…

Cổ họng Lâm Lâm nghẹn lại, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, mũi cô ngạt đến mức không thở được.

Không biết ngủ thiếp đi lúc nào, mở mắt ra đã thấy ngoài cửa sổ là một khoảng trắng mênh mông.

Tuyết rơi.

Lâm Lâm nhìn trời, gọi cho Thẩm Chấp Châu, muốn hỏi hắn đang ở đâu, nhưng không ai nghe máy.

Một khoảng thời gian sau, cô cũng không liên lạc được với Thẩm Chấp Châu.

Lâm Lâm không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo Tần Hoài, chạy khắp nơi vì vụ án của cha cô.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, chớp mắt đã hơn một tháng.

Ngày này, Hải Thành rơi một trận tuyết lớn.

Lâm Lâm đến công ty luật tìm Tần Hoài như thường lệ.

Không ngờ thư ký của Tần Hoài nhìn thấy cô thì kinh ngạc nói: “Cô Lâm? Sao cô lại tới đây? Không phải hôm nay phiên tòa sẽ mở sao?”

Lâm Lâm sửng sốt: “Mở phiên tòa gì cơ?”

“Vụ án của cha cô.” Thư ký nhìn đồng hồ trên tường: “Giờ này à, chắc phiên tòa cũng sắp kết thúc rồi.”

Tim Lâm Lâm gần như ngừng đập, cô quay người, lao ra khỏi công ty luật, bắt một chiếc taxi và đi thẳng đến tòa án.

Dọc đường, cô liên tục giục tài xế nhanh lên.

Khi xe đến tòa án, Lâm Lâm đã nhảy ra khỏi xe trước khi nó kịp dừng lại.

Sau khi leo lên cầu thang dài thật dài, cô vừa định bước vào tòa nhà xét xử thì nhìn thấy Nghiêm Thanh Dữ mặc cảnh phục đi ra cùng đồng nghiệp.

“Vụ án của Lâm thị cuối cùng cũng được giải quyết. Chúng ta có thể về nhà ngủ một giấc thật ngon rồi.”

“Đúng vậy, Lâm Xương cũng nhận được trừng phạt thích đáng…”

Cuộc trò chuyện truyền đến tai cô, sự bất an trong Lâm Lâm tăng lên.

Cô chạy ngược lại với đám đông, lao đến trước mặt Nghiêm Thanh Dữ: “Cha tôi…”

Nghiêm Thanh Dữ nhìn vẻ mặt lo lắng của Lâm Lâm, thả nhẹ giọng trả lời: “Tử hình.”

9.

Đầu óc Lâm Lâm trống rỗng, bên tai vẫn luôn vang vọng câu nói “tử hình” của Nghiêm Thanh Dữ.

Trên mặt cô không có một tia huyết sắc: “Không thể nào, Tần Hoài đâu… Vì sao anh ấy không thông báo cho tôi hôm nay sẽ mở phiên tòa?”

Nghiêm Thanh Dữ không để ý: “Là tôi bảo anh ta không nói cho cô.”

“Cô có đến hay không, kết quả cũng không thay đổi. Mặc kệ là chống án bao nhiêu lần, kết quả vẫn thế thôi. Cô nhất định phải tiếp nhận.”

Lâm Lâm không thể tin được: “Nghiêm Thanh Dữ, đó là cha tôi! Tại sao anh có thể để tôi bỏ lỡ phiên tòa của ông ấy?! Anh có quyền gì, lấy tư cách gì giấu giếm tôi!!!”

Đây có thể là cơ hội cuối cùng để cô gặp cha mình!

Đột nhiên nghe được tin dữ, cơn đau như dao đâm xuyên qua phổi. Hô hấp của Lâm Lâm ngày càng gấp gáp, trước mắt cũng dần trở nên đen kịt, cuối cùng ngã xuống đất, không còn ý thức.

Không biết bao lâu sau, Lâm Lâm bị tiếng chuông điện thoại nhức tai đánh thức.

Lúc này mới thấy mình đang ở trong phòng khách sạn, xung quanh không có ai, trên tủ chỉ có một mảnh giấy ghi: “Nghỉ ngơi thật tốt.”

Là chữ viết tay của Nghiêm Thanh Dữ.

Lâm Lâm sửng sốt một lúc, sau đó nghe điện thoại.

Không ngờ, đầu dây bên kia lại là giọng nói quen thuộc: “Tinh Tinh…”

Hốc mắt Lâm Lâm đỏ lên: “Cha!”

Cô có rất nhiều điều muốn nói, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

“Con đừng vội, nghe cha nói trước đã.” Lâm Xương khàn giọng nói: “Con đường này là tự cha chọn, cha nhận tội, đừng trách Nghiêm Thanh Dữ. Đó là chức trách của anh ta. Đời này của cha sắp kết thúc, chỉ có con là cha không buông tay được.”

“Cha chỉ hi vọng con có thể cùng người mình thích sống hạnh phúc mãi mãi.”

Lòng Lâm Lâm như bị lăng trì, khóc không ra nước mắt: “Cha, con không cần ai hết, con chỉ cần cha…”

“Tinh Tinh, sau này cha không bảo vệ được con, con phải tự lo cho mình thật tốt…”

Dứt lời, đầu dây bên kia không còn âm thanh nữa.

“Cha? Cha nói gì đi mà! Cha!”

Lâm Lâm vừa lo lắng vừa sợ hãi, cô hét lên, hốt hoảng đứng dậy, muốn ra ngoài.

Trong lúc vội vàng, đầu gối đập vào góc tủ, phát ra tiếng va chạm lớn.

Cơn đau dữ dội xuyên từ đầu gối đến tim, khuôn mặt Lâm Lâm trở nên tái nhợt.

Một giây sau, giọng nói của Nghiêm Thanh Dữ từ điện thoại vang lên: “Lâm Lâm? Em sao vậy?”

Chịu đựng đau đớn, Lâm Lâm bật khóc: “Nghiêm Thanh Dữ, tôi muốn gặp cha tôi, tôi muốn gặp ông ấy!”