Trần Duyên lúc nhỏ mặc dù không sợ trời sợ đất nhưng vẫn rất kiên kị nàng, đùa nghịch gì thì đều âm thầm mà làm chứ không dám chơi trước mặt Thất Trưởng Lão.
Có lần Trần Duyên còn bị nàng bắt lại nói là cần người thí độc làm cho hắn sợ vãi ra quần (he he) may mà có tiểu la lỵ khóc lóc sướt mướt cầu xin thì mới tránh thoát 1 mạng.
Bước đến chân Thiên Độc Sơn Trần Duyên lấy ra truyền tin phù lẩm nhẩm rồi phóng lên không trung, nữa canh giờ sau 1 thân ảnh quen thuộc xuất hiện không ai khác chính là tiểu nha đầu Hà Diệu.
Thiên Độc Sơn được xưng là 1 trong những ngọn núi nguy hiểm nhất Ma Kiếm Sơn Mạch, nếu không có người dẫn đường thì dưới Trúc Cơ Kì tự mình đi vào khác nào tự tìm đường chết.
– Chuyện lạ à nha không ngờ hôm nay sư huynh chủ động tìm đến muội, lúc nhận được truyền tin phù muội còn tưởng mình nghe nhầm.
Hà Diệu nhảy chân sáo tiến tới.
– Thật sự là ta có chuyện quan trọng cần nhờ, ta muốn sư muội dẫn ta lên Thiên Độc Sơn kiếm ít linh trùng.
Trần Duyên ngượng ngùng cười nói.
– Sư huynh không nhớ sự việc lần trước? Xém chút nữa thành độc nhân rồi.
Tiểu la lị lém lỉnh cười.
Mặt Trần Duyên biến sắc.
– Không sao chỉ là kiếm ít linh trùng thôi mà ta nghĩ sẽ không kinh động tới Thất Trưởng Lão đâu.
Hắn cắn răng nói.
– Nếu sư huynh đã nói vậy thì mời đi theo muội sẽ dẫn đường.
Nói rồi Hà Diệu quay người bước lên Thiên Độc Sơn.
Trần Duyên nhanh chóng bám theo.
Trên đường đi cả 2 khẳng định không thể thiếu chuyện trò, đương nhiên người nói chủ yếu là tiểu nha đầu. Nàng vừa đi vừa nói ríu rít như chú chim, xung quanh khắp nơi đều là độc vật có vẻ không phong tình cho lắm.
Đường đi là 1 lối mòn do người đi lâu ngày hình thành tương đối dễ đi, nếu không có thỉnh thoảng xuất hiện nào là rắn độc, bọ cạp… khiến người khác rùng mình.
Bỗng xuất hiện con cóc xanh to hơn bàn chân người nằm sưởi nắng giữa đường, đó là Lục Thiềm Thừ yêu thú cấp 1 Ất đẵng. Thực lực không mạnh nhưng độc tố lỡ dính phải thì Luyện Khí Kì khẳng định lành ít dữ nhiều nên không mấy ai ăn no rững mỡ đi trêu trọc.
Tiểu nha đầu lấy ra cây linh thảo kì lạ có mùi thơm thoang thoảng tiến lại gần thì Lục Thiềm Thừ liền bỏ chạy.
Trên Thiên Độc Sơn độc vật khắp nơi nhưng cũng xuất hiện rất nhiều thiên địch của chúng, nếu khôn ngoan sử dụng thì những thiên địch này có rất nhiều công dụng.
– Sư huynh muốn kiếm loại linh trùng nào, đẵng cấp gì để muội dẫn sư huynh tìm kiếm.
– Có cả khu vực linh trùng nữa à?
Trần Duyên bất ngờ, bình thường yêu thú không có trí tuệ cao thường sống ở bất kì đâu chúng thấy thoải mái chứ không phân chia khu vực.
– Đương nhiên, những độc vật này đều là sư phụ muội chăn nuôi, sử dụng bí pháp đặc biệt dẫn dụ chúng tới sinh sống để dễ bề nghiên cứu độc dược.
Hà Diệu khoe khoan, trên mặt hiện lên vẻ tự đắt.
– Có thể điều khiển độc vật mà không hề thuần phục chúng không hổ là tu sĩ Kim Đan Kì.
Trần Diệu cảm thán.
– Ta cần Ất đẵng linh trùng, là trứng càng tốt. Mà tốt nhất là loại có thực lực cao linh trùng.
Hắn yêu cầu.
– Trứng linh trùng, chẵng lẻ sư huynh muốn nuôi linh trùng.
Tiểu nha đầu đoán mò.
Hắn quay lại gương mặt giã đò hung ác nói:
– Tiểu nha đầu chuyện này là bí mật giữa ta và muội không được kể cho ai biết chưa, nếu không…
Nhìn dáng vẻ hung ác của Trần Duyên, Hà Diệu cười khanh khách:
– Huynh đừng hù làm muội sợ, được rồi đây là bí mật giữa 2 ta.
Nói tới đây gương mặt tiểu nha đầu chợt đỏ ửng, vội quay mặt đi chỗ khác không cho hắn trông thấy.
Cả 2 tiếp tục đi, không khí có vẻ hòa hợp hơn. Dù sao đã mấy năm không thường xuyên gặp mặt dần dần có khoảng cách nay đã rút ngắn đi rất nhiều.
2 canh giờ sau dừng trước 1 khu đất nhỏ bao xung quanh là những cây cỏ quái dị mà Trần Duyên chưa thấy bao giờ. Chưa kịp nghi hoặc thì Hà Diệu tới bên cạnh nói:
– Đây là nơi ở của cấp 1 linh trùng từ Bính đẵng tới Giáp đẵng số lượng rất phong phú cho huynh thoải mái lựa chọn.
Nhìn tứ phía đủ loại thiên trùng bát quái làm cho Trần Duyên kinh hỉ:
– Quả là thủ đoạn của Thất Trưởng lão cao minh. Ta không hiểu biết nhiều loại độc trùng ở đây làm phiền muội giải thích nghi hoặc rồi.
Nghe vậy, tiểu nha đầu sung sức hẵn lên ưỡn ngực tỏ vẻ ta đây nghiêm giọng nói:
– Nơi đây có hàng trăm loại linh trùng khác nhau nhưng nói về thực lực thì có 2 loại phù hợp với yêu cầu của huynh.
– Đầu tiên là Lục Đường Lang linh trùng cấp 2 Giáp đẵng gần như không có địch thủ cùng cấp, khi mới nở chỉ có thực lực cấp 1 đinh đẵng thời gian trưởng thành rất dài.
– Nhưng có điểm yếu là không thể nuôi với số lượng lớn, chúng vốn là loài đơn độc tối đa tu sĩ có thể bồi dưỡng 1 cặp uyên ương. Nếu con thứ 3 xuất hiện hẳn phải chết không nghi ngờ.
Nghe tới đây, Trần Duyên gật đầu hài lòng nói:
– Vậy còn loại thứ 2 là gì?
Hà Diệu suy nghĩ hồi lâu sau trầm ngâm nói:
– Loại này còn đặc biệt hơn Lục Đường Lang rất nhiều muội không kiến nghị huynh bồi dưỡng nó.
– Là gì muội nói nhanh đi.
Nghe vậy càng kích thích trí tò mò của hắn.
Thở dài Hà Diệu nói tiếp:
– Đó là loại linh trùng rất kì lạ mà sư phụ muội tình cờ phát hiện, thực lực chỉ có Bính đẵng nhưng sức sống rất khỏe mạnh, tính mạng gần như sánh ngang với Đinh đẵng linh trùng. Không những vậy mà còn rất phàm ăn, tốc độ sinh sản rất nhanh.
– Sư phụ đã 1 lần ra tay để khống chế số lượng của chúng.
Nói tới đây giọng điệu của tiểu nha đầu nghiêm trọng hẳn lên.
Đang suy nghĩ thì giọng nói lại xuất hiện trong đầu Trần Duyên:
– Này tiểu tử, Lục Đường Lang rất thích hợp với ngươi, mặc dù là Giáp đẵng nhưng tương lai phát triển rất lớn.
– Nếu ngươi tìm được Bạch Ngọc Dịch Tủy kết hợp với thần thông “Thần Khống Vạn Trùng” sẽ có tỉ lệ nhất định khiến chúng trở thành Bạch Ngọc Đường Lang linh trùng cấp 3 Giáp đẵng khủng bố. Khi xưa ta đã từng nuôi 1 cặp.
– Còn linh trùng kì lạ kia ngươi nói tiểu nha đầu dẫn đi lấy luôn đi, lúc này ta đang không có gì làm sắp chán chết đến nơi rồi coi như là để chơi đùa một chút.
Trần Duyên nghe vậy quyết định thật nhanh, hắn biết đạo lí tham thì thâm nhưng có Chu lão bảo chứng thì không phải lo lắng quá nhiều.
– Muội dẫn huynh lấy trứng cả hai loại linh trùng đó đi. Muội không cần phải lo lắng, ta chỉ bồi dưỡng Lục Đường Lang còn loại linh trùng kì lạ kia chỉ ngiên cứu cho biết thôi tuyệt không bồi dưỡng.
Nói tới đây gương mặt Trần Duyên hơi đỏ, không ngờ hắn lại đi lừa tiểu nha đầu này:
– Là Chu lão bồi dưỡng đâu phải ta.
Hắn nghĩ thầm.
Vừa đi Hà Diệu vừa nói:
– Loại linh trùng thứ 2 ở phía trước, thực lực không mạnh nên muội dẫn huynh đến lấy.
Cả 2 đi được 1 lúc bổng nghe thấy tiếng rì rào càng lúc càng lớn, mặt đất run lên nhè nhẹ. Trần Duyên đổ mồ hôi hột.
– Số lượng bao nhiêu mới đủ làm ra tràng cảnh cỡ này?
Hà Diệu đi phía trước vẻ mặt bình tĩnh cho thấy đây không phải lần đầu tiểu nha đầu tới đây.
Tốc độ cả 2 chậm dần, tiếng rì rào lớn tới nỗi khiến người thường không thể nào chịu nỗi. Mặc dù hắn và Hà Diệu là tu sĩ nhưng cũng thấy khó chịu. Tiểu nha đầu vẻ mặt nghiêm túc quay lại nhìn hắn nói thầm:
– Chút nữa huynh phải đi theo sát muội, mặc dù là linh trùng cấp 1 Bính đẵng nhưng số lượng hàng ngàn hàng vạn thì dù có là tu sic Trúc Cơ Kì cũng phải bỏ mạng.
Nói rồi tiểu nha đầu lấy ra từ trong túi trữ vật 2 viên đan dược màu tím vẻ bất phàm.
– Huynh nuốt đi đây là Tịnh Độc Đan, đan dược cấp 2 Giáp đẵng do sư phụ luyện chế.
Nhận lấy đan dược Trần Duyên nghi hoặc:
– Linh trùng ở đây là loại độc trùng à?
Hà Diệu lắc đầu phủ nhận:
– Không phải nhưng đan dược này rất cần thiết huynh cứ phục dục đi lát nữa mọi chuyện sẽ minh bạch.
Tiểu nha đầu cứ úp úp mở mở làm hắn tò mò, không do dự Trần Duyên nuốt đan dược vào bụng, Hà Diệu là 1 trong số rất ít người mà hắn tin tưởng trên đời này nên không phải nghi ngờ.
Thấy hắn dứt khoát như vậy Hà Diệu nở nụ cười ngọt ngào không nói gì, đi được 1 lúc thì cảnh tượng trước mặt đẫ làm Trần Duyên choáng ngợp. Khắp 1 dặm trên bầu trời là màu đen nghịt, không có tia sáng nào xuyên qua được.
Đàn linh trùng dày đặc bay trên trời đang cắn nuốt lẫn nhau, nào là cánh, chân, đầu… rơi rớt xuống đất như mưa.