Sau khi hoàn thành xong Trần Duyên quyết định mò vào hang kiểm tra thu hoạch. Bên trong, trần hang rất thấp gần như phải bò mới di chyển được.
Một lúc sau đúng như hắn dự kiến, bên trong vẫn còn bốn cái xác của Thạch Nhãn Vượn bị cắn nham nhỡ không nhận ra. Trần Duyên lại gần đào đi bốn cặp mắt rồi ra lệnh cho Thực Huyết Trùng giải quyết chỗ còn lại, về phần hắn liền đi ra khỏi hang chờ đợi.
Ở đây khắp nơi đều là mùi tanh của máu với lại hắn cũng không có sở thích chứng kiến cảnh đàn linh trùng thôn phệ huyết nhục.
Sau đó Trần Duyên thu lại Thực Huyết Trùng, cứ mỗi đêm hắn đều làm như vậy với những cái hang xung quanh. Đàn linh trùng sau khi bổ sung đầy đủ trăm con mỗi ngày đếu được thôn phệ huyết nhục yêu thú liền trở nên dữ tợn hơn trước, thực lực cũng tăng lên thấy rõ.
Trước đây chúng có thực lực yếu nhất, luôn chiến đấu nhờ số đông. Giờ đây Thực Huyết Trùng đã lớn bằng gang tay, đơn đã độc đấu cũng thắng được yêu thú Bính đẵng tầm thường cộng với sức sống mạnh mẽ kì lạ thì đồng cấp đã ít có đối thủ.
Kiểm kê túi trữ vật thì hắn đã có gần bảy trăm cặp mắt, điều đó có nghiã là gần bảy trăm Thạch Nhãn Vượn đã bị đàn linh trùng của hắn thôn phệ.
Trần Duyên quyết định rời đi, một phần không muốn tận diệt đàn vượn này(anh main nhà ta rất biết bảo vệ môi trường vỗ tay vỗ tay -_-), một phần hắn cảm nhận được sự nguy hiểm. Tuy không rõ ràng nhưng hắn vẫn rời đi, nơi này không còn gì cho hắn ở lại mạo hiểm nữa.
Khi Trần duyên đi khỏi, đêm hôm đó phá vỡ sự yên tĩnh của Thạch Lâm là tiếng hét chói tai. Một con vượn cao gấp mười lần người thường đứng trên tháp đá cao nhất thị uy, xung quanh nó là hàng ngàn Thạch Nhãn Vượn nằm rạp xuống không dám ngước nhìn.
Con vượn khổng lồ này rõ ràng là vua ở đây, nhờ may mắn ăn được kì hoa dị quả mà kích hoạt huyết mạch vượt qua giới hạn của đồng loại. Vị vua đang rất bực tức, đã gần nữa tháng mà có rất nhiều Thạch Nhãn Vượn không cống nạp thức ăn cho nó.
Sau khi đập nát hang đá thì xuất hiện trong đó chỉ là những khúc xương nằm ngỗn ngang làm nó nổi giận. Có kẻ cả gan tới khu vực của nó giết hại đồng loại, vượn vương lại gần đánh hơi thì chỉ thấy mùi linh trùng khắp nơi trong đàn, nhưng tuyệt đối không thấy mùi của Trần Duyên. Mất dấu kẻ thù, vượn vương phát tiết phá phách khắp nơi.
Khi đó kẻ thủ ác thì lại nhàn nhã nằm trên cây chơi đùa với tiểu mập mạp. Hết cách, trong rừng rậm nếu không tìm thấy mộc linh thảo thì hắn không có mộc linh khí tu luyện.
Với lại chơi đùa với tiểu mập mạp cũng không tệ, mỗi lần hắn trêu chọc thì Tinh Thần Trùng quá mập chỉ có thể lăn qua lăn lại trốn tránh nhưng làm sao thoát khỏi bàn tay ma quỷ của hắn, chỉ có thể ủy khuất mặc cho hắn tùy ý khinh bạc.
Đang chơi đùa Trần Duyên lên tiếng hỏi:
– Chu lão biết cách nào để Thực Huyết Trùng tiếp tục lột xác không?
Lão nghe vậy liền không cần suy nghĩ nói:
– Tiểu tử ngươi chỉ cần tìm được thiên tài địa bảo thích hợp hoặc thôn phệ huyết nhục có thực lực càng mạnh thì chúng càng dễ lột xác.
Hắn nghi hoặc hỏi:
– Lão nhân gia ngài nói thiên taì địa bảo nào đồng thời huyết nhục có thực lực cao bao nhiêu?
Lúc này mặt mo của lão cũng đỏ lên, cao giọng quát:
– Hừ! Mỗi loài linh trùng đều khác nhau, Thực Huyết Trùng này của ngươi là loại hiếm thấy làm sao ta biết được.
– Có giỏi thì ngươi kiếm huyết nhục của cấp 2 yêu thú hay là cấp 2 thiên tài địa bảo xem nó có lột xác không.
Tới đây Trần Duyên cũng phục sát đất bản tính lưu manh của lão rồi. Có những thứ đó thì hắn cần gì hỏi lão.
Đang ngồi suy tư thì từ xa những tiếng nổ lớn vọng lại làm Trần Duyên giật mình. Chu lão nhìn về hướng phát ra tiếng động rồi quay lại mỉm cười nhìn hắn:
– Tiểu tử điều ước của ngươi thành sự thật rồi, mau đi theo phương hướng phát ra tiếng động vừa rồi, nhớ đi nhẹ thôi.
Hắn nghe lão nói cũng tò mò, vận “Khô Mộc Tiểu Pháp” nhẹ nhàng tiến về phía trước.
Trần Duyên núp vào bụi rậm gần đó phía trước là một hồ nước rộng gần một dặm. Trên hồ là trận chiến long trời lỡ đất của một con cá chép và chim ưng, cả hai đều to lớn bất thường.
Thấy Trần Duyên nghi hoặc Chu lão giải thích:
– Con cá chép lớn kia là Thủy Hồng Ngư yêu thú cấp 2 Bính đẵng, còn chim ưng là Tứ Chảo Ưng yêu thú cấp 2 Đinh đẵng.
Đây là lần đầu hắn thấy yêu thú cấp hai tranh đấu làm không tránh khỏi sự ngỡ ngàng.
– Thủy Hồng Ngư rõ ràng là chỉ là yêu thú Bính đẵng không ngờ lại dựa vào địa hình ao hồ đấu ngang sức với Tứ Chảo Ưng yêu thú Đinh đẵng.
Thấy Trần Duyên đang suy đoán thì Chu lão lại hỏi:
– Theo tiểu tử ngươi thì tại sao chúng tranh đấu với nhau.
Biết Chu lão đang thử hắn, Trần Duyên cũng không dấu dốt liền nói:
– Khi yêu thú tranh đấu thì chỉ có ba trường hợp. Đầu tiên là tranh giành tình nhân, thứ hai là tranh giành địa bàn, thứ ba là tranh giành thiên tài địa bảo.
– Trường hợp này thì điều thứ nhất không cần phải nói đến, chỉ còn thứ hai hoặc thứ ba thôi.
Chu lão gật gù:
– Ngươi rất khá, vậy theo tiểu tử ngươi thì là thứ hai hay thứ ba?
Trần Duyên cười giảo hoạt nhìn lão rồi chắc như đinh đóng cột nói:
– Chắc chắn là điều thứ ba, hai con yêu thú này đang tranh giành thiên tài địa bảo nào đó.
Lão bất ngờ nhìn hắn nói:
– Hừ, ngươi đánh rắm. Chỉ có hai câu trả lời tỉ lệ đúng rất cao nên ngươi mới chắc chăn như vậy đúng không?
Chu lão bực tức, không ngờ tiểu tử này lại lỗ mãn như vậy, dám qua mặt lão. Sống mấy ngàn năm chỉ cần nhìn qua thì lão đủ hiểu xung quanh đây thiên tài địa bảo không phải một tên tu sĩ Luyện Khí Kì như hắn có thể cảm nhận được.
Thấy Chu lão thật sự nổi khí, Trần Duyên vội cười giải thích:
– Ai bảo ta nói chuyện không căn cứ, Chu lão nhớ trước khi tới đây lão nhân gia ngài nói gì với ta không?
Lão suy nghỉ một hồi rồi chợt nhớ ra hình như lão có nói:”tiểu tử điều ước của ngươi thành sự thật rồi”.
Nghĩ tới đây lão chợt xụ mặt lại, không ngờ có ngày tự lấy đá đè chân mình.
Trần Duyên cười thầm liền nói:
– Hồi nãy điều Chu lão muốn nói là gì, tại sao lại bảo ta tới đây?
Biết Trần Duyên cho mình bật thang leo xuống lão cũng nghiêm nghị nói:
– Hai con yêu thú này đều là yêu thú cấp 2, không phải là điều mong ước của ngươi sao. Chỉ cần đem huyết nhục của chúng cho Thực Huyết Trùng thôn phệ thì ta bảo đảm lũ linh trùng của ngươi sẽ lột xác.
– Còn thiên tài địa bảo bên trong kia là Địa Linh Sâm linh thảo cấp 2 Giáp đẵng. Lần này ngươi nhặt được món hời rồi, một tên trúng hai con nhạn.
Nghe Chu lão dụ dỗ làm Trần Duyên cũng nỗi lên tham muốn, nhưng hắn chợt cười khổ. Trên đời dù thứ tốt đến đâu cũng cần có mạng mới hưởng thụ được, hai con yêu thú cấp hai kia dù bị thương nặng cũng dư sức tiêu diệt mười tên như hắn.
Đoán được suy nghĩ của Trần Duyên, Chu lão cười hà hà nói:
– Ngươi đừng lo, Thủy Hồng Ngư là yêu thú hiếm có. Tương truyền là trong người nó có ẩn chứa long huyết mạch, cho nên có bản tính rất cao ngạo. Trận chiến này nếu ta đoán không sai thì sẽ là trận chiến một mất một còn, tới lúc đó…
Nói tới đây Chu lão nhìn qua làm Trần Duyên hiểu ra, bây giờ là lúc ngư ông đắc lợi. Chờ cho cả hai tử thương thì đó chính là lúc hắn ra tay.
Đúng như Chu lão tiên đoán, Thủy Hồng Ngư càng về sau càng yếu thế. Dù có lợi thế sân nhà nhưng đẵng cấp chênh lệch không thể bù đắp dễ dàng như vậy được.
Khi Thủy Hồng Ngư vừa nhảy khỏi mặt nước, Tứ Chảo Ưng như phục sẵn ở đó liền lao tới dùng bốn chảo như kìm sắc bén nhọn găm sâu vào cơ thể Thủy Hồng Ngư khiến nó văng lên bờ gần chỗ ẩn núp của Trần Duyên vài chục bước chân, ổ bụng bị mở, nội tan vỡ nát.
Thấy con cá lớn nằm im bất động Tứ Chảo Ưng lao xuống, dù sao một con mồi là cấp hai yêu thú không phải lúc nào cũng dễ dàng tìm được. Vừa lao tới gần thì một chuyện xảy ra làm Trần Duyên kể cả Tứ Chảo Ưng đều không ngờ.
Thủy Hồng Ngư phun ra từ miệng một viên cầu màu xanh. Thấy vậy Chu lão liền la lên trong đầu của Trần Duyên:
– Tiểu tử chạy ngay đi (trước khi mọi chuyện dần tồi tệ hơn ^-^).
Không kịp suy nghĩ, Trần Duyên theo phản xạ phóng thẳng ra phía sau.