Sau khi làm xong mọi thứ, Trần Duyên không vội rời đi ngay. Thương thế trong người vẫn còn, đây lại là nơi chữa thương không tệ.
Hắn ngồi xuống bắt đầu kiểm tra túi linh thú, bất ngờ là bên trong lại có gần trăm cái kén trắng nằm một góc.
Trần Duyên chưa kịp hỏi thì Chu lão đã nói:
– Khi ngươi ngất đi ta đã bảo tiểu mập mạp ra lệnh cho bầy Thực Huyết Trùng thôn phệ xác của hai con yêu thú kia rồi. Mặc dù vụ nổ rất lớn nhưng huyết nhục của yêu thú cấp hai không thể coi thường.
– Ngoài ra còn chuyện này ngươi muốn nghe tin vui hay tin buồn trước nào?
Hắn nghe vậy liền không cần suy nghĩ:
– Ta muốn nghe tin vui trước.
Lão cười hà hà nói:
– Tin vui là con Thực Huyết Trùng đầu tiên người kí kết khế ước nhận chủ đang lột xác trở thành linh trùng Ất đẵng.
– Còn tin buồn?
Trần Duyên hồi hộp lắng nghe.
Chu lão chần chừ một hồi rồi nói:
– Cây linh thảo hai con yêu thú kia tranh dành đã không thấy đâu nữa.
Trần Duyên nghi hoặc suy đoán:
– Chẳng lẽ Địa Linh Sâm đã bị vụ nổ kia cuốn theo không còn cặn bã.
Chu lão lắc đầu nói:
– Không phải, dù cho có tan thành tro thì khí tức của linh thảo không thể nào biến mất như vậy được. Dù sao ta cũng là tu sĩ Nguyên Anh kì không thể nào ta không nhận ra. Trừ khi…
– Trừ khi gì? Lão nhân gia ngài cứ úp mở làm ta cũng nôn nóng theo.
Trần Duyên đã gắp không chịu được.
Lão suy nghỉ một hồi rồi nói:
– Trừ khi đó không chỉ là Địa Linh Sâm mà là linh thảo đã sinh ra linh trí.
Thấy gương mặt Trần Duyên vẻ ngờ nghệt lão đành giải thích:
– Tiểu tử ngươi cũng biết linh thảo cấp bốn chỉ có tu sĩ Nguyên Anh kì mới có tư cách sử dụng thì khi vượt qua cấp bốn thì linh thảo sẽ sinh ra linh trí và có khả năng tu luyện.
Hắn cũng hoảng hốt:
– Vượt qua cấp bốn chẳng lẽ thực lực của nó…
Chu lão gật đầu nói tiếp:
– Ngươi suy đoán không sai, cũng may là có vụ nổ lớn đó nếu không thì ngươi đã sớm gặp diêm vương rồi.
Trần Duyên cũng hồi hộp không ngờ hắn dám đánh chủ ý tới tồn tại vượt qua cả tu sĩ Nguyên Anh.
Chu lão cũng thở dài:
– Qua lần lịch luyện này ngươi cũng đã thấy, cho dù là Nguyên Anh kì nếu quá tự mãn thì cũng có khả năng ngã xuống. Trên đời này không có kẻ mạnh nhất mà chỉ có kẻ mạnh hơn, tương sinh tương khắc.
Trần Duyên cũng ngộ ra, tầm nhìn trước đây của hắn quá hạn hẹp. Tu luyện là không điểm dừng, Nguyên Anh kì cũng không phải là vô địch thủ.
Lần này đã thay đổi tâm cảnh của Trần Duyên rất lớn. Sau gần mười ngày thì thương thế đã khỏi hẳn, hắn lại tiếp tục tiến sâu vào Hắc Lâm rừng rậm.
Khi đêm tối xuống, Trần Duyên ngồi tĩnh tọa trước lửa trại thì bổng nghe tiếng động. Hắn mở mắt đứng dậy nhìn về phía màn đêm hét lớn:
– Cho hỏi là đạo hữu nào ở ngoài đó, nếu không có địch ý thì xin mời rời xa chỗ này nếu không đừng trách tại hạ không nương tay.
Trần Duyên vừa nói vừa nhìn chân chân về phái phát ra tiếng động. Qua hơn một tháng rèn luyện trong rừng sâu dưới sự chỉ bảo của Chu lão thì hắn chỉ cần nghe tiếng bước chân đã có thể phân biệt được yêu thú hay con người.
Trước đây hắn cũng gặp các tu sĩ khác vài lần nhưng để tránh hiểu lầm gây ra xung đột thì hai bên tự nhiên không chào hỏi, không hẹn trước mà cùng quay đầu lại rời đi. Dù sao thứ nguy hiểm nhất trong rừng sâu heo hút này không chỉ là yêu thú hay động vật mà là tu sĩ khác. Giết người cướp bảo, phi tang chứng cứ không phải là điều hiếm khi xảy ra.
Nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần thì Trần Duyên lấy từ trong túi trữ vật một thanh kiếm là pháp khí cấp một Giáp đẵng. Dù sao đã là kẻ có tiền, không thể chỉ xài pháp khí Bính đẵng được.
Thanh Kiếm này đã tiêu hao của hắn gần một trăm điểm cống hiến còn phải bỏ ra thêm hạ phẩm linh thạch để trừ nợ nhưng nói về chất lượng thì không cần phải bàn cải, nói riêng về độ cứng rắn thì một trăm thanh kiếm Bính đẵng cũng không bằng.
Trần Duyên vừa rút kiếm thì trong đêm tối có tiếng nói vọng lại:
– Đạo hữu xin dừng tay, ta cùng tiểu muội tới đây lịch luyện. Bây giờ trời đã tối xin ở cùng đạo hữu một đêm sáng mai khẳng định sẽ rời khỏi không dám làm phiền.
Nói rồi trong bóng tối bước ra một thanh niên vẻ ngoài nho nhã, gương mặt phúc hậu. Theo sau đó là một nữ nhân mặc dù không quá xinh đẹp nhưng bên ngoài cũng rất đẫy đà.
Trần Duyên nhìn qua liền nhận ra tên tu sĩ trung niên có tu vi Luyện Khí tầng sáu, còn nữ nhân kia chỉ có tu vi luyện khí tầng bốn làm hắn đề phòng. Hắn không tin hai kẻ này tự mình đi được tới đây mà không hề có vết trầy xước nào, y phục lại gọn gang như vậy.
Trần Duyên liếc nhìn hai người rồi ra lệnh trục khách rõ ràng:
– Xin hai vị đạo hữu thứ lỗi, tại hạ độc lai độc vãng đã quen không muốn bị người khác làm phiền.
Nghe vậy trung niên nhăn mặt lại, còn nữ nhân bên cạnh thì chống tay nói:
– Hừ hai chúng ta tới chổ này nghỉ qua đêm là cho ngươi mặt mũi mà không biết điều.
– Xin thứ lỗi tiểu muội ta từ nhỏ đã bị nuông chiều làm hư xin đạo hữu đừng để bụng.
Trung niên nở nụ cười làm hòa nói.
Trần Duyên khoát tay:
– Không sao, ta không để tâm chuyện này. Nhưng mời hai đạo hữu rời đi khỏi đây nếu không ta sẽ không lưu tình.
Trần Duyên vừa nói tay cầm kiếm giơ về phía hai huynh muội.
– Hừ ngươi nghĩ rừng này là của ngươi trồng? Có tin ta…
Nữ nhân đang nói thì bị trung niên ngăn lại, hắn chắp tay về phía Trần Duyên:
– Vậy huynh muội bần đạo xin rời khỏi đây. Hi vọng hữu duyên gặp lại.
Nói tới đây sắc mặt trung niên nhân đã lạnh lại hắn phất tay áo rời đi.
– Không tiễn.
Trần Duyên cũng nói vọng lại.
Khi hắn vừa ngồi xuống thì Chu lão cũng lên tiếng:
– Tiểu tử ngươi làm rất đúng, tu sĩ chúng ta làm việc chỉ cần không thẹn với bản tâm là được. Mà tại sao ngươi lại từ chối hai huynh muội kia? Dù sao tu sĩ Luyện Khí kì tầng bốn với tu sĩ luyện khí kì tầng sáu cũng không phải là đối thủ của ngươi.
Nghe Chu lão hỏi hắn cũng liền nói ra suy đoán của mình:
– Hai huynh muội kia rõ ràng chỉ có thực lực Luyện Khí kì tầng bốn với tầng sáu mà có thể đi tới đây mà quần áo không hề xây xát. Mà nếu như đã có thực lực có thể vượt cấp khiêu chiến thì tại sao lại cần tới chổ ta nhờ tá túc chứ.
Chu lão mỉm cười suy đoán:
– Biết đâu bọn chúng thấy ngươi thực lực không tầm thường muốn tới tạo quan hệ, dù sao kẻ có bằng hữu tứ phương vẫn tốt hơn độc lai độc vãn. Hay là bọn chúng thật sự cần tá túc lại đây dù sao Trong Hắc Lâm rừng rậm này vòng ngoài thỉnh thoảng cũng có yêu thú cấp hai xuất hiện.
Trần Duyên nghe vậy liền suy tư, nhưng chỉ lúc sau hắn lại tự tin nói:
– Lời Chu lão nói cũng chỉ là suy đoán mà thôi, ở nơi nguy hiểm như Hắc Lâm rừng rậm thì ta càng phải đề phòng. Không thể vì những suy đoán không có căn cứ đó mà ta mạo hiểm để kẻ không quen biết lại gần lúc ngủ.
– Với lại là bằng hữu thì sao chứ, thứ ta tin nhất là thực lực của bản thân ta. Chỉ có thực lực mới có được những gì mình muốn, bảo vệ những gì mình muồn bảo vệ không bị kẻ khác ức hiếp.
– Còn sinh tử chi giao thì không phải chỉ cần tá túc một đêm thì có thể có được.
Trần Duyên vừa nói toác lên vẻ tự tin. Bản tâm của hắn đã cực kì chắc chắn, có lẽ do khoảng thời gian đau đớn do đan điền và tuổi nhục suốt năm năm mang lại đã trui rèn hắn khó bị lung lay.
Hắn chỉ cần tri kỉ, bằng hữu sinh tử chi giao chứ không cần phải giao hảo tứ phương đi đâu cũng quen biết.
Thấy biểu hiện của hắn Chu lão mỉm cười hài lòng đạo:
– Bản tâm của ngươi đã rất vững vàng, có vẻ như ngươi đã có sư phụ rất khá.
– Điều ngươi nói không sai chỉ có thực lực mới là chổ dựa vững chắc nhất.
– Việc ngươi làm cũng không sai, hai huynh muội vừa rồi không tới đây một mình. Có chính xác mười tên cách đây ba dặm, có vẻ chúng chia nhau ra dò xét xung quanh. Kẻ mạnh nhất chỉ có tu vi Luyện Khí kì tầng sáu.
Trần Duyên nghe vậy thì sắc mạnh liền lạnh xuống.
– Có mười người đồng hành mà lại tới đây xin tá túc rõ ràng là không có dụng ý tốt. Chắc chắn là muốn nhân lúc ta bất cẩn mà phục kích, đã vậy thì…
Thấy Trần Duyên cười lạnh Chu lão cũng cười nói:
– Ngươi muốn đánh chủ ý tới chúng đúng không?
Hắn ngước mặt lên cười nịnh hót:
– Tất nhiên chúng đánh chủ ý tới ta thì tại sao lại bỏ qua cho chúng chứ. Lần này đành phải nhờ đến lão nhân gia ngài rồi.
Nói rồi một già một trẻ nhìn nhau cười.