Nàng đưa đầu lưỡi đáp trả, ra sức phục vụ hắn. Lưỡi của Trần Duyên gắt gao cuốn lấy lưỡi Tú Hạ Thảo, đầu lưỡi của hắn du hành khắp trong miệng nữ nhân khiến nàng run rẫy cả người.
– Không ngờ chỉ hôn thôi mà ta đã sung sướng như vậy.
Tú Hạ Thảo thầm nghĩ, nàng mặc sức cho đôi tay của hắn du hành khắp người mình. Cặp đào chín mọng căng tròn kia đã bị bàn tay tham lam xoa nắn đủ mọi hình dạng. Khi nàng đang trong cao trào thì Trần Duyên đột nhiên dừng lại, cao trào cắt đứt Tú Hạ Thảo như ai oán nhìn Trần Duyên.
Mặc dù môi nàng đã tê đi vì hôn quá lâu, ngực nàng lúc này lại đang căn cứng hai viên ngọc phấn hồng trên đỉnh cũng cứng lại, một bên mặc dù được y phục che lại nhưng hạt đậu nho nhỏ tròn tròn vẫn in rõ ràng đằng sau lớp áo. Còn bên kia đã bạo lộ ra bên ngoài từ bao giờ.
Thấy vẻ mặt ai oán của nữ nhân Trần Duyên vẻ mặt tà ác mim cười, hắn luồn tay vào hạ thể của Tú Hạ Thảo thấy nơi đó đã ướt nhẹp, làm ướt cả tay hắn. Trần Duyên đưa bàn tay dính đầy d*m thủy đưa lại gần mặt nàng hắn nghiêm mặt nói:
– Liếm sạch cho ta.
Nàng không muốn nếm cái thứ nước tiết ra từ hạ thể của mình. Nhưng trước khí thế mãnh liệt của Trần Duyên nữ nhân đành khuất phục. Nàng ôm chặt lấy cánh tay hắn chiếc lưỡi non mềm đưa ra kèm theo đó là hơi thở nặng nhọc.
Tú Hạ Thảo từ từ liếm tay hắn. Nhưng bất ngờ Trần Duyên lại đưa hai ngón tay vào miệng nàng, kẹp lấy cái lưỡi nhẹ nhàng đưa đẩy qua lại. Nàng không dám phản kháng, cố gắng dùng chiếc lưỡi đinh hương của mình vừa mút liếm tay hắn, ánh mắt vũ mị kèm theo đó là thỏa mãn nhìn hắn.
Trần Duyên hài lòng lấy tay còn lại xoa nắn khắp người nàng. Bàn tay tham lam du hành khắp nơi, khi xuống tới hạ thể thì phát hiện nơi này đã ẩm ướt hơn trước.
– Không ngờ nữ nhân này lại tiết ra khi đang liếm tay ta.
Hắn khoái chí thầm nghĩ, ngón tay liền đâm sâu vào bên trong liền một cảm giác nồng ấm che phủ khắp bàn tay hắn. Không ngờ nàng đã lên cao trào không chịu nổi vừa tiết thân vừa tiểu lên tay hắn.
Trần Duyên cười tà ác đưa tay lên cho Tú Hạ Thảo tiếp tục liếm múc. Lúc này nàng đã bị dục vọng xâm chiếm toàn bộ không biết bất cứ thứ gì. Chỉ cần thứ hắn đưa là tốt nhất, ngon nhất. Mặc kệ mùi khai của thứ nước kia của chính nàng, nữ nhân cứ tiếp tục công việc của mình. Khi bàn tay của hắn đã sạch sẽ nàng còn cố ý liếm cả những giọt nước chảy xuống dưới cánh tay hắn.
Khi xong xuôi nàng dùng ánh mắt nịnh nọt nhìn hắn. Đây là lần đầu tiên nàng mới cảm nhận được sự khuất nhục như vậy, nhưng lại thấy sung sướng thỏa mãn khiến nàng muốn mình ở mãi trong đó không muốn thoát ra.
Trước đây tên Độc Long Nhãn chỉ biết đè nàng ra hưởng thụ, hắn thỏa mãn xong liền lăn ra ngủ mà không ngó ngàng đến nàng. Tới hôm nay nàng mới cảm nhận được niềm hạnh phúc của nữ nhân.
Trần Duyên hài lòng lấy tay bóp lấy khuôn mặt dâm đãng của nàng ra lệnh:
– Thè lưỡi ra nào để ta xem nàng đã nuốt hết chưa.
Tú Hạ Thảo ngoan ngoãn thè lưỡi ra đôi mắt hiện ra vẻ phục tùng.
Hắn không ngờ một nữ nhân xinh đẹp có vóc dáng mê người như vậy lại quỳ dưới chân mình biểu hiện vẻ dâm đãng, làm hắn có cảm giác thành tựu. Không một nam nhân nào lại không muốn có nữ nhân dâm đãng hầu hạ.
Trần Duyên nhìn nàng khuôn mặt bá đạo nói:
– Từ hôm nay trở đi là nữ nô của ta hoặc là chết nàng hãy chọn đi.
Như không cần phải suy nghĩ nàng hướng tay lên trời thề độc:
– Tiểu nữ Tú Hạ Thảo thề với trời từ nay trở đi sẽ là nữ nô trung thành nhất của Trần Duyên nếu phản bội lời thề sẽ bị trời chu đất điệt.
Vừa nói xong từ trên bầu trời đêm một tia sáng phóng xuống nhập vào mi tâm của nàng. Điều này cũng làm hắn bất ngờ, không ngờ nàng dám thề lời thề thiên đạo. Nhưng ngay lập tức hắn liền trở nên vui mừng, điều này chứng tỏ nàng sẽ mãi mãi không thể phản bội hắn.
Tú Hạ Thảo không phải là nữ nhân ngu ngốc, nàng biết là đã không còn đường lui. Nàng không muốn chết, nàng phải sống để còn trả thù cho hơn năm mươi nhân mạng, một phần là cái cảm giác thỏa mản vừa rồi nàng không muốn mất đi.
Trần Duyên nhìn nàng với ánh mắt khác xưa, thèm muốn pha vào đó là chút thương tiếc. Mặc dù hắn là kẻ lãnh đạm không quan tâm tới kẻ khác nhưng đối với người của mình thì hắn luôn gắng sức che chở.
Nhìn thấy ánh mắt của hắn Tú Hạ Thảo òa khóc như tiểu nữ hài ngã vào lòng hắn. Phát tiếc mọi cảm xúc xong nàng lau khô nước mắt, chỉnh chu lại đầu tóc lấy lại vẻ vũ mị lúc trước nhìn hắn cười dâm đãng nói:
– Chủ nhân đã cho tiểu nô được sung sướng nhưng tiểu nô lại không làm gì được. Chủ nhân hãy để tiểu nô được phục vụ người thỏa mãn.
Nàng vừa nói đôi bàn tay ngó sen len lõi vào hạ thể của Trần Duyên. Khi nàng vừa tóm được mệnh căn của hắn thì bị bàn tay hữu lực chặn lại. Tú Hạ Diệu ánh mắt ai oán nhìn hắn.
Trần Duyên cười nhẹ nói:
– Bây giờ thì không được, ta còn chính sự phải làm. Khi nào xong việc ta sẽ từ từ hưởng thụ nàng.
Nói xong bàn tay của hắn đánh mạnh vào bờ mông phì mĩ của Tú Hạ Diệu khiến nữ nhân rên lên, nàng bây giờ đã rất mẫn cảm. Chân run run xém tí nữa ngã xuống đất, nàng đã phún xuất lần nữa. Trần Duyên cười xấu xa rồi sử dụng thần thông “Thần Khống Vạn Trùng” hòa tinh thần làm một với Tinh Thần Trùng sử dụng thần thức đưa Tú Hạ Diệu vào Tiểu Phương Thế Giới.
Nàng mở mắt ra thì kinh ngạc, đây không phải là nơi lúc nãy nàng ở cùng hắn. Sau một hồi hoãn loạn, nàng nghe thấy tiếng Trần Duyên vọng lại thì cũng yên tâm, dựng một ngôi nhà ở tạm.
Sau khi giải quyết việc của Tú Hạ Diệu, hắn liền phóng vào màn đêm truy tìm tên Ninh Hạ kia. Trần Duyên không lo, hắn từ miệng nàng biết được khi trời sáng thì bọn chúng mới tập hợp trở về. Đó cũng là lí do nàng ở lại đề phòng hắn rời khỏi.
Biết được địa điểm, Trần Duyên lén lút tới gần. Quả nhiên là Ninh Hạ đang ở đó, hắn đang phóng đi truyền tin phù có vẻ như đang kêu gọi đồng bọn.
Nhân lúc hắn không để ý, Trần Duyên vận thần thông “Thần Khống Vạn Trùng” tay vỗ vào túi linh thú thì hàng trăm Thực Huyết Trùng phóng tới vây công Ninh Hạ.
Sau khi giao việc khống chế lũ linh trùng cho tiểu mập mạp thì Trần Duyên cũng vận “Khô Mộc Tiểu Pháp” ẩn núp gần đó.
Mặc dù bị tập kích bất ngờ, Ninh Hạ vẫn kịp lấy từ trong túi trữ vật một quyển sách ném lên trời. Những hán tự từ trong quyển sách bao bọc khắp người giúp hắn tránh được đòn tập kích bất ngờ.
Ninh Hạ cười lạnh, hắn tiếp tục lấy ra một cây bút lớn biến chân khí trong cơ thể thành mực viết ra chữ “Hỏa” giữa không trung. Chữ vừa hiện ra thì bỗng nhiên biến thành viên cầu lửa bay vào đám linh trùng.
Nhưng sự việc tiếp theo đã làm cho hắn không nói nên lời. Những con linh trùng này rõ ràng không sợ hãi, những con phía trước vừa ngã xuống thì phía sau liền lấp vào. Có nhũng con mặc dù bị lửa thiêu nhưng vẫn xông vào nhằm xé xác hắn.
Ninh Hạ vừa chật vật né tránh vừa phóng hỏa đốt chúng. Khi gần ba mươi con linh trùng bị thiêu rụi thì sắc mặt của hắn cũng đã trở nên nhợt nhạt. Hết cách, chân nguyên của hắn đã gần như khô cạn.
Ngay khi vừa quay người âm mưu bỏ trốn thì một nhát kiếm chém thẳng về phía Ninh Hạ, hắn né ra nhưng nhát kiếm đã lấy đi cánh tay phải. Cố nén đau đớn, hắn nhìn về phía kẻ cầm thanh kiếm thì liền nhận ra.
– Thì ra là ngươi không ngờ ta chưa tìm tới ngươi thì ngươi đã tự tìm tới đây rồi.
Trần Duyên cười khinh bỉ.
– Hừ sắp chết tới nơi rồi mà ngươi còn mạnh miệng, ta sẽ cho ngươi hưởng thụ cảm giác bị linh trùng thôn phệ xem sẽ đau đớn chừng nào.
Ninh Hạ nghe vậy liền rụng rời tay chân, hắn ngàn vạn lần không muốn bị đám linh trùng khát máu kia thôn phệ từng chút một vội vàng nói:
– Xin đạo hữu nương tay, ta và đạo hữu vốn không có sinh tử cừu hận gì, không cần phải quyết liệt như vậy.
Trần Duyên cũng giả bộ gật gù.
– Muốn ta tha cho ngươi một mạng cũng dễ thôi, ngươi nghỉ thử có thứ gì đáng giá mua mạng sống của ngươi không?
Thấy Trần Duyên có vẻ muốn thương lượng Ninh Hạ mừng rỡ.
– Chỉ cần đạo hữu tha mạng ta sẵn lòng dân lên tiểu nương bì lúc nãy đi chung với ta.
– Đó không phải tiểu muội của ngươi sao?
Trần Duyên nghi hoặc.
Ninh Hạ vội vàng nói:
– Không phải, ả ta là phu nhân của trại chủ Độc Nhãn Long của chúng ta. Tại hạ vẫn chưa hưởng dụng lần nào, lần này kính xin dâng cho đạo hữu. Ả ta xin đẹp động lòng người, da thịt mềm như nước khiến cho trại chủ của ta không màng tu luyện suốt ngày đi theo ả.