Chương 19: Nho tu

Trần Duyên nghe vậy phì cười móc ra từ túi trữ vật một cái yếm màu hồng phấn đưa lên mũi hít thật sâu rồi nhìn về phía Ninh Hạ trêu tức:

– Ý ngươi là cái này.

Lúc nãy nhân lúc chơi đùa cùng Tú Hạ Thảo hắn lấy luôn cái yếm của nàng để vào túi trữ vật, không ngờ lúc này lại cần dùng đến.

Thấy hắn cầm trên tay chiếc yếm của Tú Hạ Thảo, Ninh Hạ hiểu ra bản thân bị Trần Duyên đùa giỡn. Hắn tức đỏ mặt nhưng chưa kịp suy nghĩ thì đàn Thực Huyết Trùng đã hồi phục số lượng ồ ạt tấn công hắn.

Lúc này Ninh Hạ nhận ra hắn đã bị lừa. Nếu lúc nãy hắn bỏ chạy thì đã có thể tẩu thoát. Không còn cách nào khác hắn đành dùng những tia chân khí cuối cùng điều khiển cây bút pháp khí hòng mở đường máu.

Trần Duyên đâu thể để cho hắn hoàn thành mục đích, ra lệnh cho Thực Huyết Trùng tấn công dữ dội hơn. Nữa canh giờ sau thì Ninh Hạ cũng ngã xuống, Trần Duyên lục xoát khắp người hắn lấy đi túi trữ vật liền sai linh trùng thôn phệ hắn. Khi Ninh Hạ chỉ còn bộ xương khô thì Trần duyên thành thục ném mồi lửa tiêu hủy toàn bộ, núp vào bụi cây gần đó chờ đợi những tu sĩ khác quay lại.

Trời dần sáng, chín tên tu sĩ còn lại chỉ là tu sĩ Luyện Khí kì tầng bốn tầng năm nên không một tên chạy thoát khỏi tay hắn. Tất cả đều nằm gọn trong bụng Thực Huyết Trùng. Trần Duyên cũng thu hoạch được một ít hạ phẩm linh thạch và pháp khí không đáng nhắc tới.

Lúc này Chu lão lại hiện lên tặc lưỡi nói:

– Không ngờ chỗ rừng sâu nước thẵm này lại gặp một tên nho tu, tiểu tử ngươi số mệnh không tệ, tên nho tu này chỉ học được đạo pháp Hỏa nếu không khó toàn mạng rồi.

Nhìn thấy vẻ mặt ngu ngơ của hắn Chu lão đành bất đắt dĩ nói tiếp:

– Lũ nho tu này chỉ toàn là quân tử rỡm, miệng thì suốt ngày nói nào là chính nghĩa, trừ yêu diệt ma nhưng mà số sinh linh chúng giết để ”trừ ma vệ đạo” thì không hề kém ma đạo bao nhiêu. Thậm chí còn có rất nhiều tên cuồng sát nhân.

Nghe lão nói Trần Duyên khẳng định trước đây lão với tu sĩ nho tu có khất mắt. Hắn quyết định im lặng không nói gì.

Ban đầu Trần Duyên còn muốn tới sơn trại của tên Độc Long Nhãn kia giết người cướp bóc một phen nhưng sau khi nhận được tin tức từ miệng bọn tu sĩ kia thì hắn quyết định bỏ ngay suy nghĩ đó.

Tên Độc Long Nhãn có tu vi Luyện Khí kì viên mãn, dưới trướng còn có hai tên phó trại chủ Luyện Khí kì tầng chín. Hắn không muốn mạo hiểm mạng sống của mình.

Trần Duyên chỉ vừa mới xuất môn lịch luyện được hơn một tháng, thời gian tuy ngắn nhưng thu hoạch phải nói là cực lớn. Ngoại trừ báu vật vạn năm có một Tiểu Phương Thế Giới ra thì các linh trùng của hắn hơn trăm con đang trong quá trình lột xác. Mà còn một tiểu nương bì chờ cùng hắn hưởng thụ à không khụ…khụ… là tu luyện chứ.

Nghỉ rồi Trần Duyên xuất phát về môn phái. Bảy ngày sau, hắn đã tới chân của Phong Ma Sơn. Hắn tới cống hiến điện báo hoàn thành nhiệm vụ nhận hai mươi điểm cống hiến. Trần Duyên bước tới bàn đổi điểm cống hiến, tên Cao mập mạp vẫn ngồi đó khuôn mặt mỉm cười hiếp cả mắt lại nhìn hắn.

Thấy Trần Duyên đi tới lão liền đứng dậy hào sảng cười:

– Ha ha Trần huynh đệ hôm nay lại phát tài rồi đúng không.

Trần Duyên cũng mỉm cười đáp lễ:

– Đâu có đâu có việc lại làm phiền Cao huynh rồi.

Hắn nói rồi móc trong tay áo ra một cái túi nặng trịch đưa qua cho Cao Hàn.

Lão nhận lấy rồi mĩm cười thỏa mãn:

– Hôm nay Trần huynh đệ lại thu hoạch được gì nào? Mau cho Cao mỗ mở mang tầm mắt.

Trần Duyên lấy ra túi trữ đưa cho lão. Cao Hàn nhận lấy mở ra xem xét thì ngỡ ngàng vừa buộc miệng định hỏi thì Trần Duyên khẻ đưa ngón tay lên miệng ý bảo im lặng thì lão mới nhận ra mình thất thố cười khổ nói:

– Trần huynh đệ à ngươi đem về nhiều mắt của Thạch Nhãn Vượn như vậy nếu ta ghi chép lại thì làm sao có thể tránh được tai mắt của họ đây. Lần trước số lượng không nhiều nên cũng không ai để ý, còn lần này thì…

– Chắc Trần huynh đệ cũng biết muốn đổi điểm cống hiến thì phải ghi chép lại nếu không ta có mười cái mạng cũng không đủ xài.

Thấy Trần Duyên vò đầu bức tai thì Cao Hàn chợt lên tiếng:

– Cao mỗ có ý kiến này không biết tiểu huynh đệ có muốn nghe không?

Trần Duyên nghe vậy liền nói:

– Mời Cao huynh chỉ giáo.

Lão vội vàng phẩy tay:

– Chỉ giáo thì không dám nhưng Cao mỗ có chủ ý này.

– Trần huynh nhờ ai đó có thực lực mạnh mẽ hay là tới đây nhiều lần để trao đổi.

Hắn nghe vậy cũng thấy có lí, điều thứ nhất thì không cần bàn đến vì hắn không muốn ai biết thực lực của hắn. Không cần suy nghỉ Trần Duyên quyết định.

– Mỗi tháng tiểu đệ sẽ tới đây một lần, tới lúc đó lại làm phiền Cao huynh rồi.

Sau khi nộp lên năm mươi cặp mắt nhận được một trăm bốn mươi điểm cống hiến nhân tiện bán luôn những thứ lấy từ người những tên tu sĩ kia, bán cả túi trữ vật của chúng Trần Duyên Thu được hơn năm trăm điểm cống hiến. Chỉ riêng túi trữ vật đã là ba trăm điểm cống hiến rồi.

Cao Hàn nhìn thấy những vật này thì dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra. Nhưng lão cũng làm như không thấy, sau khi cáo từ Cao lão Trần Duyên đổi thêm ba cây linh mộc Giáp đẵng nữa thì quay về động phủ.

Về tới nơi hắn bước vào mật thất tu luyện, thấy bên trong không có gì khác bốn bụi Tam Diệp Thảo vẫn ở đó phát triển mạnh mẽ. Trần Duyên lấy ra ba cây linh mộc lúc nãy, chúng chính là Hồng Thiên Đào theo truyền thuyết thì khi đủ trăm vạn tuổi sẽ trở thành Thọ Đào, chỉ cần ăn một trái sẽ thọ vạn năm nhưng cũng không ai sống lâu đến mức chứng thực điều này.

Sau khi trồng linh mộc xong hắn nhờ Chu lão truyền thụ thần thông “Thiên Hạ Hồng Lô” đương nhiên là không thể thiếu mấy câu khách sáo nịnh nọt rồi.

Chu lão cười khoái trá, từ tay lão một tia sáng chiếu thẳng vào não hải của Trần Duyên khiến hắn đau đớn. Nhưng không hề gì, chút khó chịu này đổi lấy một môn thần thông vẫn còn lời chán.

Một luồn tin tức khổng lồ khắc sâu vào não hải của hắn “thiên, địa, huyền, hoàng chỉ duy ta hồng lô” chín chữ như khắc sâu vào tâm khảm làm Trần Duyên cảm khái:

– Đúng là môn thần thông bá đạo. Vạn vật trên thế gian này chỉ là lô đỉnh của ta. Có lẽ đây không chỉ là thần thông phụ trợ đơn giản như vậy, sau này ta cần phải bỏ công nghiên cứu thêm.

Trần Duyên từ Tiểu Phương Thế Giới gọi ra Tú Hạ Thảo. Nữ nhân tự nhiên thấy bản thân đột ngột xuất hiện trước mặt Trần Duyên liền hoảng hốt khom người quỳ xuống:

– Tiểu nô bái kiến chủ nhân.

Nàng khom người, do áo yếm bên trong đã bị Trần Duyên lấy đi cặp núi đôi căng tròn kia lộ ra sừng sững rủ xuống. Rõ ràng nàng cố ý kéo cổ áo xuống để hắn nhìn rõ hơn.

Hắn khoái chí bước lại gần, hai tay đỡ nàng đứng dậy mà không biết vô tình hay cố ý mà đáng lẽ là phải nâng vai thì bàn tay lại nâng tòa núi đôi của nàng. Nữ nhân mĩm cười quyến rũ đứng lên mặc cho hai tiểu bạch thỏ cho hắn chạm vào.

Trần Duyên một tay xoa nắn còn tay kia ôm nàng vào lòng nói:

– Tiểu nữ nô của ta, chủ nhân ngươi từ lúc ở Hắc Lâm rừng rậm tới giờ vẫn chưa tắm rữa qua ngươi đi cùng ta chứ.

Tú Hạ Thảo tự nhiên hiểu ý hắn, nàng gật đầu mỉm cười tựa vào người hắn tới phòng tắm.

Trần Duyên nở nụ cười cùng nàng bước đi. Chợt hắn nhớ ra chuyện quan trọng vội vàng phong bế não hải, bên trong một già một trùng đang căn mắt theo dõi diễn biến thì bỗng nhiên tối sầm lại.

Chu lão tức giận rít rào chữi hắn:

– Hừ tên này đúng là không có lương tâm uổng công ta xem hắn như đệ tử mà hắn lại không hiểu cho ta là nam nhân mà phải kiềm nén mấy ngàn năm.

Tiểu mập mạp bên cạnh cũng gật gù tỏ vẻ đồng ý, nó lăn qua lăn lại như ý muốn nói:

– Tên Trần Duyên này đúng là không có cốt khí, lúc cần thì mở miệng nịnh nọt, lúc hưởng thụ thì đóng cửa giữ một mình.

Trần Duyên lúc này đang nghĩ tới chuyện hưởng thụ đâu nghe được những lời than oán đó. Hắn một tay ôm mĩ nữ tay còn lại đánh ấn quyết tạo thêm một mật thất. Khi thấy nơi này đủ rộng, Trần Duyên đào một cái hố lớn rồi cho mạch nước ngầm chảy vào tạo thành bồn tắm.

Là tu sĩ thì không cần phải nhiều phiền phức, khi nào muốn thì chỉ cần một đạo ấn quyết đơn giản là cả người lại sạch sẽ. Đó là lí do tại sao mà động phủ của hắn vốn không có mật thất tắm rửa.

Tu luyện thần thông “Thiên Hạ Hồng Lô” không chỉ đơn giản là giao hợp song tu, còn phải thực hiện rất nhiều tư thế (ta biết các đạo hữu nghĩ gì mà!!!!), chỉ khi cả hai lên đỉnh vu thiên thì năng lực thật sự của “Thiên Hạ Hồng Lô” mới thể hiện rõ.