Chương 17: Liệt sơn quyền!

Sở Hàn nhảy lên rồi hạ một cước xuống người Sở Kiếm Thu, Sở Kiếm Thu lách ra để né tránh, một cước của Sở Hàn đạp lên lôi đài khiến lôi đài bị nứt ra như mạng nhện.

“Thiên quân thoái!”

Dưới đài có đệ tử nhận ra được kỹ thuật chiến đấu này, chợt kinh ngạc bật lên thành tiếng.

Thiên quân thoái là kỹ thuật chiến đấu hoàng giai thượng phẩm, khi luyện thành công, chân có thiên quân lực đủ để làm nứt một bia đá.

Hai bóng người lại đánh nhau tới lui thêm mấy hiệp nữa.

Ẩm!

Hai người lại đấu đá nhau quyết liệt, bụp bụp bụp, hai người lùi hơn một trượng về phía sau, mỗi người đạp xuống, khiến lôi đài bị nứt thành mấy cái khe.

“Toái bi thủ!”

“Liệt sơn quyền!”

Dưới đài lại có người kinh ngạc hô lên, kỹ thuật mà hai người sử dụng đều là kỹ thuật hoàng giai thượng phẩm.

Cấp bậc của kỹ thuật chiến đấu càng cao thì uy lực càng lớn, nhưng cũng càng khó luyện.

Nhìn hai người chiến đấu thì đã luyện các kỹ thuật chiến đấu này đến mức thành thạo.

Xem ra trong các vòng đấu trước bọn họ chưa dùng hết lực, nếu đấu như hiện tại thì tất cả các đệ tử đối chiến với họ không ai chịu được một quyền.

Thật đáng sợ, hóa ra đây mới là thực lực chân chính của bọn họ.

Một dòng máu tươi chảy xuống nơi khóe miệng của Sở Hàn, hẳn ta hung hăng nhìn chăm chăm Sở Kiếm Thu, cắn chặt hàm răng. Không ngờ Sở Kiếm Thu lại khó chơi như thế, nếu còn tiếp tục thì chỉ sợ răng hắn ta không thể thắng được, ngược lại còn thua dưới tay của hẳn.

“Đây là do ngươi ép ta!” Sở Hàn căn răng một cái, nhìn chäm chằm Sở Kiếm Thu, tàn nhẫn nói, hắn ta lấy ra một viên đan dược màu đỏ từ trong ngực, bỏ vào trong miệng.

Đan dược trôi xuống bụng, khí thế trên người của Sở Hàn khôi phục với tốc độ mắt thường có thể trông thấy.

“Không ổn, Sở Hàn đang làm gì vậy?” Tam trưởng lão thấy sau khi Sở Hàn ăn viên đan dược kia xong thì khí thế thay đổi, trên khuôn mặt chợt biến sắc.

“Hắn đang ăn đan dược cưỡng ép tăng cảnh giới, tác dụng phụ của loại đan dược này rất lớn, mau khiến hẳn dừng lại!” Tứ trưởng lão bỗng nhiên đứng lên, định ra tay với Sở Hàn.

“Trên lôi đài là chuyện của hai người bọn họ, lão Tứ muốn phá hủy quy củ sao?” Đại trưởng lão mặt không cảm xúc lạnh lùng nói.

“Vì một cái ghế mà hủy diệt hai hậu bối trẻ tuổi, có đáng không?” Tam trưởng lão nhìn chằm chằm Đại trưởng lão, nghiêm túc nói.

Sau khi Sở Hàn ăn viên đan dược đó, nếu không thể kịp thời xử lý thì sẽ sinh ra hậu quả khó lường đối với hắn ta, có khả năng kiếp này cảnh giới khó có thể tăng thêm một bước.

Mà Sở Hàn ăn loại đan dược kia sẽ ở trong trạng thái cuồng bạo, Sở Kiếm Thu đối mặt với loại trạng thái này của Sở Hàn, cũng sẽ vô cùng nguy hiểm.

“Nếu như Sở Kiếm Thu cảm thấy không địch lại được thì có thể nhận thua!” Đại trưởng lão vẫn lạnh lùng nói.

Vì vị trí gia chủ, ông ta mưu đồ nhiều năm như vậy, sao có thể thất bại trong gang tấc để tất cả tâm huyết trôi đi hết được. Viên đan dược cưỡng ép tăng cảnh giới đó vốn dĩ là do ông ta đưa cho Sở Hàn.

Trong khoảng thời gian này, biểu hiện của Sở Kiếm Thu quá kỳ dị, không thể thăm dò được thực lực của hắn thì phải chuẩn bị phương án phía sau để phòng ngừa những trường hợp xấu xảy ra.

Không ngờ thứ được chuẩn bị này cuối cùng lại phát huy được công dụng, tuy răng Sở Hàn có thể bị hủy hoại, nhưng vì vị trí gia chủ, một hậu bối trẻ tuổi đáng là gì chứ.