Chương 3: gặp nhau (2)

Edit: Naughtycat
 
Tô Thanh Y đợi ở vách núi một tuần.
 
Bởi vì là nằm vùng chờ người nên lúc nào cũng lo lắng gặp phải tình huống lúc Tĩnh Diễn xuất hiện nàng lại không có ở đó để Nhiễm Thù gặp được, cho nên đến đi vệ sinh Tô Thanh Y cũng không dám đi xa, lại càng không nói đến tắm rửa thay quần áo. Một tuần sau, nàng đầu bù mặt nhọ, trên người tản ra một cỗ mùi vị kỳ dị, váy bị nàng xé mở quấn lại bên hông, tóc dùng dây vải xé ra từ váy buộc lại, nhìn qua giống như sơn thôn dã nhân, không còn nửa phần phong độ tu sĩ.
 
Trải qua một tuần tu luyện, đối với loại lạnh giá này nàng đã hơi có sức chống cự, nhân lúc tuyết ngừng rơi, nàng vác một cây gỗ lớn trên vai bắt đầu tuần tra.
 
“Hệ thống,” Một tay nàng chống trên cây gỗ lớn, một chân giẫm lên một tảng đá lớn, khom người khoác tay còn lại lên đùi, cắn cà rốt trên tay, lầm bầm nói: “Có phải ngươi nhầm địa điểm rồi không? Lâu như thế rồi mà có gặp người đâu?”
 
Hệ thống không nói lời nào, Tô Thanh Y cũng đã quen nó trầm mặc, lại cắn thêm miếng cà rốt nữa: “Tĩnh Diễn này dù gì thì cũng là một đời Kiếm tiên, rốt cuộc là bị làm sao mà lưu lạc đến mức bị ta cứu thế? May mà gần đây đã dẫn khí nhập thể, có thể sử dụng huyết phù, nếu không ta cứu kiểu gì…”
 
Lúc nàng còn đang oán giận, hệ thống lại phát ra tiếng “Tích tích” dồn dập, thúc giục nói: “Mục tiêu xuất hiện! Một ngàn mét ở phía trên, mục tiêu xuất hiện!”
 
Vừa dứt lời, nàng lập tức nhìn thấy trên không có một nam nhân rơi thẳng tắp xuống dưới, Tô Thanh Y không kịp nhìn lại, cầm trong tay mảnh vải dùng máu của mình vẽ lên một cái phi hành phù rồi quăng ra, trong nháy mắt mảnh vải biến thành một cái lông vũ to lớn, đón được thân ảnh đang rơi xuống kia, chậm rãi bay xuống đất.
 

Chờ tới lúc lông vũ bay xuống đến trước mặt Tô Thanh Y, nàng còn bị mắc nghẹn miếng cà rốt đang liều mạng ho khan. Nam tử trẻ tuổi nằm trên lông vũ mở to mắt, lạnh nhạt nhìn nàng, đột nhiên trong mắt hắn dao động tình cảm mãnh liệt, hắn ngồi bật dậy, kích động nắm lấy tay áo Tô Thanh Y nói: “Ngươi… Ngươi…”
 
Còn chưa nói xong, hắn lập tức ho dữ dội, hai người ra sức ho khan.
 
Một người là bị nội thương, còn một người… Là bị nghẹn cà rốt.
 
Trong lúc hai người thi nhau ho khan thì phía trên vách núi truyền tới một loạt âm thanh. Người có kỹ năng chạy trốn thuần thục như Tô Thanh Y biết nhất định đây là truy binh, kìm nén bực bội kéo đầu lông vũ, ho khan dặn dò: “Ngồi cho vững vào!”, sau đó lập tức nhanh chóng chạy tới sơn động của mình. Nam tử ngồi trên lông vũ bị tốc độ này làm cho ngã trái ngã phải, hai tay hắn nắm chặt hai bên lông vũ giữ thăng bằng, nhưng bởi vì quá xóc nảy nên không nhịn được phun ra một búng máu. Tô Thanh Y nhìn lại, thấp giọng mắng: “Mẹ kiếp!” Sau đó thì dừng lại lấy trong túi ra một mảnh vải nhét vào miệng người đang ngồi trên lông vũ, rồi lại nhanh chóng kéo chạy đi vào sơn động, vài ngày trước nàng đã sớm bày ra hết trận pháp này đến trận pháp khác trong đó, sau khi nàng đặt người ở giữa trung tâm trận pháp thì lại chạy ra ngoài, làm hỗn loạn phía bên ngoài, rồi tẩy sạch dấu vết, sau đó lui vào trong sơn động, cảnh giác ngồi xổm trên mặt đất nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
 
Hai người đều không dám lên tiếng, nín thở, nam tử khó khăn đưa tay lên móc miếng vải từ trong miệng ra, vẻ mặt khó lường nhìn cô gái đang ngồi trước mặt.
 
Bên ngoài truyền đến âm thanh lục soát từ xa đến gần, Tô Thanh Y căng thẳng đến mức thở cũng thở thật nhẹ nhàng, không lâu sau đó, nàng nhìn thấy một nữ tử mặc đồ xanh lá băng bó ở bụng mang theo người nhanh nhẹn hạ xuống đất. Nàng ta, đầu cài trâm vàng, khắp người toàn máu, trong tay cầm một cây đàn gỗ, cảnh giác nhìn bốn phía. Xung quanh nàng ta đều là nữ tử mặc váy dài màu xanh nhạt, đây là trang phục tiêu chuẩn của Huyễn Âm cung.
 
Tu chân giới có thập đại môn phái[1], Thiên Kiếm tông toàn bộ môn phái đều là Kiếm tu, Tinh Vân môn tu phù triện trận pháp, Huyễn Âm cung tu âm luật, Hợp Hoan phái tu thuật thải âm bổ dương, Thanh Hư quan tu đạo, Vô Thượng tông là thiền tu, Nho môn tu học thuật Nho gia, Bạch Trạch cốc ngự thú, Bách Thảo cốc luyện đan. Năm đó làm đồ đệ của người đứng đầu Tinh Vân môn, chưởng môn của những môn phái này phần lớn nàng đã gặp qua rồi, mà sau đó, phần lớn những chưởng môn này cũng tham gia vây quét nàng, nhất là vị này, Cung chủ Huyễn Âm cung, Tiêu Vân Vân.
[1] Thập đại môn phái: Mười môn phái lớn.
 
Năm đó, trong số đệ tử bị luyện hóa của mười môn phái này có một người là thủ đồ của nàng ta, Tiêu Kiều Kiều, tại Tu chân giới vị trí thủ đồ là cùng một đẳng cấp với phụ tử mẫu nữ[2], đều là nuôi từ nhỏ đến lớn vô cùng thân mật. Nỗi đau mất thủ đồ làm cho Tiêu Vân Vân vô cùng bi thương, vì thế mỗi lần vây quét nàng ta đều ra sức nhiều nhất.
[2]: Phụ tử mẫu nữ: Cha con mẹ con ý nói thân như người đẻ ra mình vậy.
 
Đối với vị này, Tô Thanh Y coi như là hiểu biết, nếu như là trước kia, có lẽ nàng còn có oán báo oán có thù báo thù xông lên đơn đấu một trận, mà bây giờ…
 
Tô Thanh Y cúi xuống nhìn ngực mình.
 
— Đối với thân thể này trừ cái ngực lớn ra thì chả có ưu điểm gì, nàng quyết định túm chặt lấy áo khoác nhỏ của mình, ngoan ngoãn núp trong trận pháp được bày ở sơn động này.
 
Người bên ngoài tìm kiếm một vòng, sau một lúc, cuối cùng có giọng nữ nói: “Cung chủ, trên người ngài bị trúng một kiếm, thương thế lại nặng, người kia tạm thời bị mất tu vi lại trúng một kích toàn lực của ngài rơi xuống núi, không có khả năng còn sống, Các chủ về trước chữa thương đi, chúng ta ở lại đây tiếp tục tìm kiếm!”
 
“Được…” Âm thanh của Tiêu Vân Vân có hơi suy yếu, gian nan nói: “Các ngươi… Nhất định phải tìm được. Sống phải thấy người… Chết… Phải thấy xác!”
 
Sau khi nói xong, người phía ngoài liền đỡ Tiêu Vân Vân rời đi, ở chỗ này chỉ để lại vài đệ tử tiếp tục tìm kiếm. Các nàng cẩn thận tìm từng chỗ một, cuối cùng cũng đi tới sơn động, một đệ tử cẩn thận dùng kiếm đẩy cành cây ở cửa ra, nhìn vào bên trong, trong tay Tô Thanh Y nắm chặt phù vải vẽ bạo phá phù, gắt gao nhìn chằm chằm cửa động, nữ đệ tử kia nghiêm túc quan sát khắp sơn động, qua một lúc, nàng ta quay đầu ra ngoài hô: “Không có ai.” Sau đó thì quay người rời đi. Rồi sau đó các nàng ở bên ngoài nói chuyện với nhau một lúc, cuối cùng cũng rời khỏi vách núi, tiếp tục đuổi ra bên ngoài.
 
Cuối cùng Tô Thanh Y cũng nhẹ nhàng thở ra, cả người ngã ngồi trên mặt đất rồi thở hổn hển, nàng móc trong ngực ra một củ cà rốt, cắn một cái nhai trong miệng một lúc, sau khi cảm giác được vị ngọt thì mới thật trấn tĩnh lại, lúc này nàng mới nhớ ra còn có một người đang ở trong sơn động. Nàng lập tức cứng người lại, đột nhiên nàng ý thức được, nàng lại có thể cứ như vậy, lấy tạo hình nghèo túng thiếu chút nữa bị cà rốt nghẹn chết xuất hiện trước tên Thiên đạo chi tử mà nàng phải phụ tá!

 
Cái này lưu lại ấn tượng thế nào cho đối phương hả!!!
 
Tay cầm cà rốt của nàng cứng đờ, sau khi hít một hơi thật sâu, nàng quay đầu lại nhìn người được mình cứu về.
 
Cho đến tận giờ phút này nàng mới có thời gian đánh giá hắn, sau đó lập tức kinh sợ.
 
Trước đây nàng từng nghe đồn, Tĩnh Diễn đạo quân có dáng vẻ tốt, chẳng qua khi đó có Tạ Hàn Đàm, nàng một mực kiên định tin tưởng không có ai có thể lớn lên đẹp hơn Tạ Hàn Đàm ở Tu chân giới này cả. Vậy mà giờ phút này, đột nhiên nàng muốn túm lấy mình trong quá khứ, hung hăng tát cho hai cái tát.
 
Người trước mặt mặc áo dài màu trắng áo ngoài màu xanh, trên đầu đeo ngọc quan[3], rõ ràng trên người toàn máu lại không hề cảm thấy trên người hắn có cái gì không sạch sẽ cả, toàn thân trong suốt sạch sẽ, giống như nước tinh khiết ở đầm lạnh trong núi, rét lạnh lại trong vắt.
[3] Ngọc quan: Cài tóc của nam
 
Hắn có một khuôn mặt vô cùng đẹp, mắt phượng môi mỏng, màu da trắng muốt, giống như điêu khắc ra từ bạch ngọc, dưới ánh lửa còn hiện lên ánh sáng lấp lánh. Cặp mắt kia như chứa hết mọi vật trong thiên địa, thâu tóm cả nhật nguyệt, mang theo một loại đạm bạc kỳ dị, giống như không nhiễm bụi trần cao không thể với tới.
 
Đều là người tu chân, có vài người trời sinh đã giống thần tiên, thất tình lục dục không có liên quan gì đến hắn cả; có vài người vô luận thế nào cũng giống yêu đạo, làm sao cũng không thoát khỏi thế tục hồng trần. Giờ phút này không thể nghi ngờ Tĩnh Diễn chính là loại người đầu tiên. Giống như kéo hắn đi dạo ở hồng trần thì thật là một sai lầm lớn, thẹn với thiên gia[4].
[4] Thiên gia: Ông trời.
 
Hắn lẳng lặng nhìn nàng, ánh mặt phẳng lặng, đối mặt với một người xa lạ nhưng lại không ngờ vực và sợ hãi chút nào, trong lòng Tô Thanh Y không nhịn được mà khẩn trương, ở trong ánh mắt của hắn thế mà lại có chút thấp thỏm bất an, suy nghĩ nửa ngày rồi đưa củ cà rốt về phía hắn, chậm rãi nói: “Cái đó, ngươi có ăn cà rốt không?”
 
Vừa nói xong, Tô Thanh Y lập tức muốn tát cho mình một cái, hỏi lăng nhăng gì chứ!
 
Tĩnh Diễn không tiếp lời, hắn còn thực sự dừng ánh mắt trên củ cà rốt, nhìn dấu răng trên đó, rất lâu mới chậm chạp lên tiếng: “Ta không ăn.”
 
“Ừ, ta cũng nghĩ là ngươi không ăn đâu.” Tô Thanh Y thu cà rốt đứng lên. Tình cảnh vô cùng xấu hổ, nàng nhìn lướt qua vết máu trên người Tĩnh Diễn, nghĩ một chút rồi nói: “Cái đó, nếu không thì xử lý qua vết thương trên người ngươi trước nhé?”
 
“Mấy ngày nữa là tốt rồi.”
 
Tĩnh Diễn nói chuyện vô cùng ngắn gọn, để cho người ta không cách nào nói tiếp. Tô Thanh Y nhẹ nhàng gật đầu, qua hơn nửa ngày, nàng lại nói: “Ngươi có cần giúp gì không?”
 
Tĩnh Diễn trầm mặc một lúc, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ. Sau một lúc lâu, hắn giương mắt nhìn nàng: “Xin hỏi, ngươi có thể cho ta một chậu nước ấm được không?”
 

Thiên đạo chi tử cần nước ấm!
 
Trong đầu Tô Thanh Y lập tức lóe ra một hàng chữ lấp lánh như thế, nàng vội vàng gật đầu lập tức cầm nồi đi ra ngoài, nhét hơn nửa nồi tuyết rồi lại bưng về, bỏ lên bếp lửa.
 
Hai người không ai nói gì, sau một lát thấy tuyết đã tan thành nước, Tô Thanh Y bắc nồi xuống, thử độ ấm, rồi đẩy nồi về phía sau đồng thời kéo mảnh vải kiêm khăn mặt từ trên người xuống đưa cho hắn.
 
“Cảm ơn.” Tĩnh Diễn lễ phép gật đầu, giãy dụa cố gắng ngồi dậy, cầm lấy mảnh vải kia.
 
Mỗi một động tác của hắn đều vô cùng khó khăn, làm cho Tô Thanh Y hơi không đành lòng, chần chờ nói: “Có phải ngươi muốn lau người không, nếu không tiện thì để ta giúp ngươi?”
 
“Cảm ơn,” Tĩnh Diễn cố gắng ngồi thẳng, bỏ mảnh vải vào nước ấm rồi vắt, lễ phép nói: “Ta tự làm được rồi.”
 
Thiên đạo chi tử là người rất chú trọng nam nữ đại phòng!
 
Trong đầu Tô Thanh Y lập tức lại có một nhận xét. Vì thế nàng quay lưng lại không nhìn hắn. Động tác của Tĩnh Diễn cứng đờ, một lát sau hắn rủ mắt xuống, tự mình khó khăn cởi quần áo rửa sạch vết máu trên người.
 
Qua hơn nửa canh giờ, cuối cùng hắn cũng rửa sạch được bảy tám phần, Tô Thanh Y ngồi mơ mơ màng màng chút nữa thì ngủ gật mất, chợt nghe thấy sau lưng vang lên giọng nam trong trẻo: “Ta xong rồi, cô nương có thể xoay người lại.”
 
“Hả? À!”
 
Tô Thanh Y quay người lại bưng nồi máu loãng đi đổ ra ngoài, nàng không dám đi vào, ở bên ngoài giả vờ rửa nồi thật lâu, điều chỉnh tốt tâm tình rồi mới trở về sơn động lần nữa. Kết quả khi vào trong thì thấy Tĩnh Diễn đã ngủ rồi.
 
Sau khi hắn nhắm mắt lại cỗ áp lực trong không khí cũng dịu đi nhiều. Tô Thanh Y thở phào một cái, đổ người vào đống cỏ bên cạnh cũng ngủ thiếp đi.
 
Một lát sau, trong sơn động truyền đến tiếng hít thở đều đều của Tô Thanh Y, trong bóng tối, Tĩnh Diễn từ từ mở mắt ra nhìn nàng như có điều suy nghĩ.