Chương 20: Đêm Neo Thuyền Kinh Hoàng

Chuyện tu hành của Hậu Điểu đã đi vào chính đạo, tiến cảnh một ngày đi ngàn dặm.Đương nhiên, ngày đi ngàn dặm chỉ là tự y cảm thấy thế, so sánh với chậm như rùa bò lúc trước mà thôi; trong mắt của những thiên tài tu hành chân chính thì tiến cảnh như vậy đơn giản cũng tàm tạm mà thôi, chỉ là mức độ tu hành bình thường, còn xa mới được gọi là kinh diễm.Mạch Động cảnh, vốn là một cảnh giới rất dễ thông qua, căn cứ vào nguyên tắc cảnh giới càng cao tiến cảnh càng khó khăn chật vật, tìm không ra cảnh giới nào đơn giản hơn Mạch Động, người tu hành cũng không có khả năng cả đời nuốt nước miếng liên tục không ngớt, không lẽ thành tựu cuối cùng là tiên nước bọt sao.Dựa theo thư tịch Đạo Môn thuật lại, người mới nhập đạo, thông thường sẽ dừng lại ở cảnh giới Mạch Động tối đa là 3 tháng, trong vòng 1 tháng là thiên tài, còn nếu ngoài 3 tháng là thằng ngốc, còn giống như Hậu Điểu, trễ một lần đến tận mấy năm, ngay cả thằng ngốc cũng không phải, dùng lời của Đạo Môn mà nói thì loại người này căn bản không thích hợp tu hành.Bây giờ, tất cả đã đi vào quỹ đạo.Trong ba cuốn đạo thư mà Xung Linh đạo nhân đưa cho y, y chọn “Long Hổ Hội Chinh” bắt đầu từ hạ đan điền.

Cũng không có lý do gì đặc biệt, chỉ là khi thử hết tất cả mấy cuốn công pháp, y phát hiện ra Long Hổ Hội Chinh cho ra hiệu quả cao nhất, so với Tham Đồng Dẫn Nguyên và Thái Thượng Đạo Dẫn cao hơn một chút.Dưới tình huống bình thường, nếu như bên cạnh có trưởng bối, người có kinh nghiệm hoặc Đạo Môn sư trưởng, sẽ căn cứ vào đặc điểm tư chất, tính cách, khuynh hướng linh căn của mỗi người mà tuyển chọn phương hướng dẫn khí, để đặt nền tảng cho sau này, cho nên hoàn toàn không phải càng nhanh càng tốt.Nhưng đối với y mà nói, không thể có người đến chỉ dạy, hơn nữa trên con đường tu hành, niên kỷ của y cũng đã không còn nhỏ, thời gian trễ nãi trước đây phải tranh thủ lấy lại, cho nên chỉ có thể cái nào nhanh thì tu cái đó.Xung Linh đưa cho y bản công pháp, 2 bản tu trung đan điền, 1 bản tu hạ đan điền, khuynh hướng trong đó đã rất rõ ràng rồi, chính là nói cho y biết tu trung đan điền là tốt nhất, đây cũng là quan niệm tu hành của Đạo Môn, đa số bọn họ đều bắt đầu con đường tu hành của mình từ trung đan điền.Đây cũng là phương thức bắt đầu tiêu chuẩn của phương pháp tu hành.Trung đan điền chỗ huyệt Thiên Trung ở ngực, còn gọi là Giáng Cung”, khác với vị trí quả tim, đây là nơi tông khí (tông khí là khái niệm trong trung y, bao gồm cả không khí và các khí sinh ra từ thức ăn nước uống sau khi chuyển hóa thành khí) hội tụ.

Cũng được gọi là huyệt cự khuyết hay là Linh Đài.

Vị trí được xác định như sau: từ bộ phận sinh dục tính lên một đoạn có chiều dài được tính bằng chiều dài cơ thể nhân với 0.618.Trung đan điền nằm tại huyệt Thiên Trung, từ huyệt Thừa Tương xuống 12 tầng cho đến Hoàng Đình (đã chú giải ở chương trước), lấy ngưu lang đại biểu cho Âm, có gan, mật, lá lách tự mình chuyên trách các chức năng, đồng thời cùng chăm sóc Tâm Điền (ví trái tim như một mảnh ruộng), cho nên có câu nói “Nhà chúng ta chuyên cày ruộng của nhà ta, có thể trồng linh mầm sống vạn năm, tưới tiêu phải dùng nước ở suối Thượng Cốc, có một ngày hành công đầy đủ, chính là Đại La Tiên chốn Bồng Lai” (đây là bài hát cổ nói về việc tu theo Đạo giáo, khả năng của tại hạ chỉ dịch được dư rứa, không dám thêm bớt).Hạ đan điền là Nhâm Mạch, huyệt Quan Nguyên, huyệt Thần Quyết, là chỗ nằm dưới rốn 3 thốn, là nơi chứa Tinh, cơ bản là bộ phận xung quanh rốn.

Phần bụng dưới rốn là nơi âm giao hội, Khí Hải, Thạch Môn, Quan Nguyên, Thần Khuyết, Mệnh Môn các huyệt vị đều được xưng là Đan Điền.Hạ đan điền tức chính là Đan Điền, nằm ở dưới rốn, hoặc có cách gọi khác là Khí Hải, là nơi chứa Mệnh.Bình thường nói thủ đan điền thì ý chính là thủ hạ đan điền.

Bởi vì bộ phận này có mối quan hệ mật thiết với hoạt động sinh mệnh của thân thể, vị trí của nó là tại trung tâm của cơ thể, là điểm bắt đầu vận hành kinh khí của ba mạch: Nhâm Mạch, Đốc Mạch, Xung Mạch, 12 kinh mạch cũng đều trực tiếp hoặc gián tiếp thông qua đan điền mà đưa vào những kinh mạch cơ bản, sau đó lại truyền vào nội tạng.Hạ đan điền chính là khu vực nền tảng để chân khí lên xuống hoặc đóng mở, cũng là nơi chứa tinh của đàn ông và là nơi dưỡng thai của phụ nữ.

Là nơi khai sáng tính mạng, ngọn nguồn của sinh khí, là căn bản của lục phủ ngũ tạng, gốc rễ của 12 kinh mạch, là nơi âm dương giao hội, là cửa khẩu hô hấp, là khu vực giao hội của thủy, hỏa.Nếu tu theo phương pháp trung tính thì tu trung đan điền, còn nếu theo dòng tu thân thể thì chú trọng hạ đan điền.

Lấy võ nhập đạo, khả năng chiến đấu cường hãn, đơn giản dễ học, đây chính là những chỗ tốt của việc luyện hạ đan điền, nhưng trên phương diện điều khiển pháp thuật, hiểu rõ về tử phủ và những bí mật về cơ chế vận chuyển trong thân thể thì kém hơn luyện trung đan điền một chút, đây chỉ là khác biệt cũng không thể nói là bên nào tốt bên nào xấu.Hậu Điểu vì chạy đua với thời gian cũng không để ý đến mấy chuyện này, trước tiên luyện nhanh một chút, thời gian không đợi người.5 ngày sau, thuyền ô bồng rời khỏi địa phận của Thần Đô, lại 20 ngày nữa, xuyên qua Tín Nghĩa Châu, lại thêm 15 ngày đã thấy rời khỏi Đề Hồ Châu, đi tiếp chính là bên rìa Bạch Sa Châu, mà cực bắc của Bạch Sa Châu chính là tiếp giáp với Lưu Dương Thành.Từ mấy ngày trước, chiếc thuyền ô bồng của cha con lão Tề đã đi theo một chiếc thuyền khách lớn, đây là một chiếc thuyền bự có thể chứa gần 100 người khách, thuyền có 3 tầng, cực kỳ khí phái.

Thủy hệ của An Hòa quốc trải rộng khắp đất nước, cho nên nghề đóng thuyền cũng cực kì phát đạt, những chiếc thuyền khách giống như thế này tại An Hòa không có gì lạ, còn có những chiếc còn to hơn.Bởi vì đi ngược dòng nước, hướng gió trong thời tiết này cũng không thuận lợi, cho nên đi thuyền dựa nhiều vào việc chèo chống, đối với những người chèo thuyền mà nói thì tương đối vất vả.

Đối với thuyền gia có kinh nghiệm mà nói, chạy theo đuôi của một chiếc thuyền khác có thể tiết kiệm được một chút sức lực, đây cũng là bản lĩnh của những người kiếm sống và sinh hoạt trên sông nước.Mấy ngày sau đó, thuyền lớn đi thì họ cũng đi, thuyền lớn dừng thì họ cũng dừng, không chỉ có mỗi mình họ làm như thế, có mấy chiếc thuyền cũng đi nhờ theo sau chiếc thuyền lớn này, kéo dài thành một chuỗi trông cực kì thú vị.Hoàng hôn này hôm nay, chiếc thuyền khách lớn neo đậu tại cạnh bến đò nơi thôn dã, mấy chiếc thuyền nhỏ cũng nhao nhao neo đậu, lão Tề nhóm lửa nấu một bữa ăn cực kì đơn giản, chỉ là một ít bánh hấp mua ở trên bờ cùng với một nồi canh cá tươi ngon.Hậu Điểu hoàn toàn không tính toán gì, y cảm thấy rất tốt, nguyên liệu rất tươi, cá được bắt ngay trên sông đảm bảo sẽ ngon hơn bất kì thủ pháp nấu nướng nào.Tâm tình tốt thì khẩu vị cũng tốt, ăn cái gì cũng thấy ngon.Thu dọn bát đũa xong, lão Tề đưa cho hai cục bông gòn, “Khách quan, đợi sau khi trời tối, ngài hãy dùng hai cục bông gòn này nhét vào lỗ tai, khi ngủ cũng đừng lấy ra, đợi cho trời sáng, mặt trời nhô cao mới có thể tháo xuống.”Hậu Điểu rất kinh ngạc, “Tại sao?”Vẻ mặt lão Tề trở nên nghiêm túc, “Từ ngày hôm nay chúng ta đã tiến vào khúc sông Dao Thủy, nơi đây có một loại thủy yêu, ban ngày thì không xuất hiện, chuyên môn xuất hiện vào đêm tối để hại người;Chúng cũng không có lên bờ, chỉ đối phó với những người đi trên sông thôi, đêm vừa xuống chúng sẽ ở bên cạnh những chiếc thuyền mà ca hát, hết sức êm tai, nếu như có người không khống chế được, sẽ tự động đi xuống nước, trở thành con mồi của bọn chúng.Cho nên phải bịt chặt tai lại, như vậy mới có thể giảm xuống tối đa sức mê hoặc của những tiếng ca”.Hậu Điểu là lần đầu tiên nghe đến chuyện như vậy, ở Thanh Đường Giang gần Phù Phong Thành hình như không có nghe qua loại yêu vật như vậy, có thể là do thủy hệ hai bên khác nhau nên có đặc điểm khác nhau.”Nếu như âm thanh mà chui vào tai rồi thì chỉ sợ là miếng bông này không thể hoàn toàn ngăn cản được.””Luôn luôn hữu dụng, ngài đừng xem thường, ta biết ngài đọc rất nhiều sách, nhưng mấy chuyện như vầy không phải đọc nhiều sách là có thể giải quyết được đâu.”Hậu Điểu nhận lấy mấy cục bông gòn, y không thể cự tuyệt hảo ý của nhà thuyền, “Tiếng ca gì mà có thể hấp dẫn người ta? Lại có thể khiến người ta nhảy xuống sông?”Lão Tề trịnh trọng nói, “Cũng không nhất định là tiếng ca, ta nghe có một đạo nhân có kiến thức từng nói qua, thanh âm này nghe bởi người nghe khác nhau thì cũng khác nhau, tùy thuộc vào người nghe.Ví dụ, nếu nghe bởi thư sinh thì chính là kim bảng đề danh, đạt được vị trí cao trong kì thi xuân; nếu rơi vào trong tai của thương nhân thì chính là cơ hội kinh doanh lũ lượt mà đến, không bỏ sót bất kì cơ hội nào; nếu rơi vào tai của quan viên thì chính là thăng quan phát tài, con cháu muôn đời; nếu rơi vào tai của tướng quân chính là công thành phá trại, quyết thắng ngàn dặm….Tóm lại, ngươi ao ước cái gì thì sẽ nghe ra cái đó, ngược lại những thuyền phu địa vị ở tầng đáy như chúng ta thì không có ước muốn cao sang gì, kiến thức cũng không nhiều đơn giản chỉ muốn một nhà già trẻ cùng nhau sống một cuộc sống ấm no, trái lại bị ảnh hưởng không lớn.”Hậu Điểu cuối cùng cũng hiểu ra, đây là cảnh do tâm sinh!”Đa tạ lão trượng, tối nay ta nhất định nhét nó vào lỗ tai.”Màn đêm buông xuống, Hậu Điểu tiếp tục vận công, làm sao y có thể nhét mấy cái thứ này vào lỗ tai? Đối với người bình thường thì được, chứ y là một người tu đạo, chỉ có một chút kềm chế còn không làm được thì còn tu kiểu gì?Lại tiếp tục vận công, cũng ném chuyện này ra khỏi đầu.Tu hành xong, đang lúc ngưng thần tĩnh lặng suy tư, bỗng mơ hồ hình như nghe được tiên nhạc khiến người ta cực kì thoải mái….Ngưng chân thiên địa biểu, Tuyệt tưởng tịch liêu tiền.Hữu tượng do hư khoát, Vong hình bản tự nhiên.Khai kinh nhâm tử thế, Trực đạo giáp thân niên.Hồi vân tùy vũ khúc, Lưu thủy trục ca huyền.Thạch túy hương như phạn, Chi phòng tuyệt tự liên.Đình loan yến Dao Thủy, Quy lộ thượng hồng thiên.(Đoạn thứ ba trong bài:”Đạo sĩ bộ hư từ” của Dữu Tín, nhà thơ thời nhà Lương).