Chương 13: Chạy Thoát

– Ngươi bị ngu à, khai tên ra để ngươi tới nơi truy sát ta à! Bổn thiếu gia đẹp trai chứ không bị ngu như các ngươi!

Trần Vũ trầm ngâm từ tốn, mặt trào phúng nói.

– Khá, tiểu tử ngươi chết tới nơi rồi mà còn cao giọng như thế!

– Lão đại, lại là một con dê béo, lần này chúng ta hốt một mẻ lớn rồi!

Một tên thủ hạ nói.

Tên lão đại cười hì hì, dưới cái nhìn của hắn, Trần Vũ chính là loại thiếu gia bị người nhà làm hư, căn bản không biết trời cao đất rộng, nhân gian hiểm ác!

Nghĩ như thế, hắn đương nhiên sẽ không để Trần Vũ ở trong mắt, nói:

– Ta xem tiểu tử ngươi rất hợp mắt, chuyên môn đến đưa kim tệ cho chúng ta, còn không mau lại đây bó tay chịu trói?

– Ha ha ha!

Ba người đều cười to.

Trần Vũ mỉm cười nói:

– Ta nhìn các ngươi lại không quá hợp mắt, sao không ngoan ngoãn duỗi cổ ra, để ta cho các ngươi mỗi người một nhát, đoàn tựu với tổ tiên?

Đám người Dương Khiêm nghe vậy không khỏi phì cười, bị dồn vào đường cùng còn dám lớn lối, ngang ngược hơn cả bọn họ, còn đòi chém lại tên kia một nhát nữa chứ!

– Tiểu tử thật rắm thí, lão tử không ưa nhất chính là loại người như ngươi!

Một tên thủ hạ bay ra, vẫy một thanh đại đao, chém tới đầu của Trần Vũ.

Ba người Dương Khiêm thấy thế hô to:

– Cẩn thận!

Trần Vũ thấy thế thì vừa né chiêu vừa chạy tán loạn, la lớn nói:

– Ah, bớ người ta có giết người, có giết người này!

Đám người Dương Khiêm thấy thế, liền lấy tay vuốt trán, lắc đầu vài cái, nói không nên lời, bọn họ cứ ngỡ Trần Vũ này như thế nào, nhưng không ngờ lại như thế, đúng là thâm bất khả trắc mà!

– Khặc khặc, lão tam, ngươi ra tay đừng quá tàn nhẫn, đây chính là một con dê béo đó!

Lão đại nhắc nhở.

– Khà khà, ta nhiều nhất chém đứt hai cánh tay của tiểu tử này à, không chết được đâu.

Lão tam nói, thời điểm đại đao hạ xuống, lưỡi đao hơi chếch, quả nhiên là chém về phía cánh tay của Trần Vũ.

Trần Vũ nhanh tay xuất kiếm, xèo, một ánh kiếm xẹt qua, đại đao phóng trên trời giáng xuống, kiếm Trần Vũ đở lại được, nhưng bị đánh bay ra mười mét.

Xẹt!

Cánh tay Trần Vũ văng ra một ít máu tươi, bên cánh tay có một vết thương do trường đại đao của tên kia lưu lại, nhưng không ảnh hưởng nhiều về chiến lực.

– Ha ha, không biết tự lượng sức mình, miệng còn hôi sửa mà bày đặt làm anh hùng, về bú sửa mẹ học khôn tiếp đi, ha ha.

Nghe thế ba tên đại hán kia lại cười to, vẽ kinh thường.

Trần Vũ bò dậy, liền quay sang, hô lớn với bốn người Dương Khiêm:

– Mọi người, nhanh chạy lại đây, ta có một tấm Độn Phù, chúng ta sẽ chạy thoát được.

– Nhanh, nhanh chặn hắn lại, tên tiểu tử đó có Độn Phù!

Tên lão đại la lớn nói.

Thấy thế ba người Dương Khiêm nhanh như chớp, chạy lại kế bên Trần Vũ.

– Ha ha, tạm biệt nhá ba tên đầu heo! Hẹn lần sau gặp lại, ở lại bình an!

Trần Vũ bóp tấm phù, tấm phù cháy lên, bụi mịt mù, đưa mọi người chạy xa nơi đó gần mấy chục dặm.

Thấy thế ba tên đại hạn hô to, mặt tím ngắt, cá đã nằm trên thớt vậy mà để đám dê béo đó chạy thoát, thật không ngờ tên tiểu tử đó lại có tấm độn phù.

– Đáng chết! không ngờ tên đó có Độn Phù!

– Thật tức chết ta mà, khó lắm mới kiếm được bốn con dê béo vậy mà…

– Mọi người nhanh, tìm kiếm nhanh, bọn hắn chạy không được xa đâu.

Nhóm người Trần Vũ sau khi dùng Độn Phù chạy ra, lại chạy thêm gần chục dặm nữa mới dừng lại, mọi người đều thở ra một hơi.

Trần Vũ không tin mấy tên kia sẽ đuổi theo được, hắn chắc chắn rằng khi thi triển Độn Phù, cho dù là ông cố bọn cường đạo cũng không tìm ra được hắn!

– Cuối cùng cũng thoát được, cứ tưởng lần này xong đời rồi chứ, haizzz…

Ba người Dương Khiêm như ở trong mơ.

Bọn họ đem hết toàn lực mới có thể chống đỡ ba canh giờ, hơn nữa là bởi vì đối phương muốn bắt sống đổi tiền chuộc, nhưng Trần Vũ thì sao? Cũng may hắn còn tấm Độn Phù, làm bọn đại hán kia tức đến méo mó.

Nhưng cách hành động của hắn để lại trong lòng mọi người ấn tượng lớn, một tên sức chiến đấu thấp nhất mà lại dám ra tay cứu mọi người, ân tình này bọn hắn chắc chắn ghi nhớ!

– Trần Vũ, không, Vũ ca, cảm tạ!

– Thực sự là nhờ có ngươi, nếu không chúng ta liền thảm rồi!

Bọn họ sửng sốt một chút, liền vội xông tới, cảm tạ Trần Vũ.

Trần Vũ cười cười chào hỏi với bọn họ, bầu không khí nhất thời trở nên náo nhiệt.

– Sao các ngươi lại chạy đến đây?

Trần Vũ hỏi, Thanh Diễm Sâm Lâm này tương đối nguy hiểm, nếu không phải nơi này có nhiều yêu thú và linh dược, hắn căn bản sẽ không cân nhắc tới, dù sao ai có thể bảo đảm được yêu thú cấp cao tự nhiên cao hứng chạy ra đây chơi?

– Kỳ hạn luận võ vào Lưu Vân Tông sắp bắt đầu, chúng ta muốn ở trước đó làm hết sức tăng cao thực lực, cho nên chạy đến nơi đây thử vận may, xem có thể hái được linh dược gì không.

Dương Khiêm thành thành thật thật, không một chút dấu diếm, nói.