– Con đừng để ý, người như vậy không đáng để con lấy làm thê tử.
– Gia gia, người yên tâm, con không để chuyện này trong lòng, con có chuyện quan trọng khác muốn nói với gia gia.
Trần Vũ ngừng một chút lại nói tiếp:
– Gia gia, con muốn đi lịch lãm trong Thanh Diễm Sâm Lâm!
– Không được, nơi đó rất nguy hiểm, con không nên đi vào!
Trần Thiên Hàn nghe đứa cháu đích tôn của mình muốn đi vào Thanh Diễm Sâm Lâm liền lắc đầu từ chối.
– Không sao đâu gia gia, con chỉ đi lịch lãm tại bìa rừng thôi, con biết tự lượng sức mình, sẽ không đi quá sâu vào trong đó, nếu may mắn con có thể hái được linh dược trị lành kinh mạch cho mình thì sao, nên con muốn đánh cược một lần.
Trần Thiên Hàn ngẫm nghĩ một lát, đành thở dài vỗ vỗ vai đứa cháu mình, rồi nói:
– Ai,… Nam nhi không khuất phục như vậy là tốt, nhưng con phải biết lượng sức mình, nếu gặp phải yêu thú cấp cao thì hãy chuồn đi, không nên đối sức cùng chúng, bọn chúng rất trâu bò ah!
– Dạ con xin nghe, con sẽ không hành sự thiếu suy nghĩ, gia gia người cứ yên tâm.
– Mà con tính lịch lãm trong bao lâu?
Trần Vũ suy nghĩ một lát rồi nói với gia gia của mình:
– Gia gia, con tính đi lịch lãm trong Thanh Diễm Sâm Lâm trong vòng hai tháng.
– Ừ… trước khi đi con nói với mẫu thân con một tiếng, đi được hay không là do mẫu thân con quyết định, trước khi con đi ta có vật này cho con.
Trần Thiên Hàn lấy trong người ra một tấm phù màu đen, trên đó có khắc hai chữ Độn Phù đưa cho Trần Vũ, sau đó nói:
– Đây là Độn Phù, nếu con gặp phải nguy hiểm đến tính mạng thì hãy truyền chân khí vào tấm phù này, nó sẽ là tấm bùa hộ mệnh của con. Nhưng ngày mai con phải đi Tế Tổ xong mới được đi!
Trần Vũ cầm Độn Phù trên tay đầy vui mừng, hắn biết phù này rất đắt tiền, mỗi một tấm như vậy phải hơn mười ngàn kim tệ, hắn biết đây là phù bảo mệnh của gia gia mình.
Mà gia gia lại lấy phù bảo mệnh của mình đưa cho hắn, phải biết gia gia hắn thương hắn như thế nào!
Hắn trong lòng quyết định về sau sẽ trả lại gia gia gấp mười lần!
Sau khi nói chuyện với gia gia xong hắn liền đi gặp mẫu thân của mình, hắn mất đến hai canh giờ, chạy theo năng nỉ ỉ ôi, ăn vạ cả buổi mẫu thân hắn mới đành chấp nhận cho hắn đi vào Thanh Diễm Sâm Lâm.
Xin xỏ xong, Trần Vũ trở về phòng của mình chuẩn bị một số thứ, để chuẩn bị cho chuyến đi lịch lãm trong Thanh Diễm Sâm Lâm.
…
Sau khi từ Trần gia đi ra, Ngô Thương sai người tung tin tức con gái của hắn chính thức từ hôn với Trần Vũ, mà không phải là Trần Vũ từ con gái hắn. Mấy ngày sau toàn bộ Trần gia, thậm chí toàn bộ Nam Lĩnh Thành mọi người đều biết chuyện này.
Vô hình chung, Trần gia cùng Trần Vũ đều trở thành trò cười của mọi người. Lúc rãnh rỗi, đám người này đem chuyện này làm đề tài tán gẫu.
– Nghe nói không, Ngô gia Ngô Nhã Phi đã giải trừ hôn ước với Trần Vũ.
– Thật đáng tiếc, thiên phú không có không nói, ngay cả vị hôn thê cũng mất, đả kích lớn nhất trên thiên hạ cũng đến như thế à.
– Hừ, hắn mất mặt thì mất mặt một mình hắn là được rồi, còn liên lụy tới Trần gia mất mặt theo.
Trần Thiên Hàn khi nhận được tin tức này thì cũng giận tím mặt, rõ ràng cháu hắn từ Ngô Nhã Phi, lấy đâu ra Ngô Nhã Phi từ cháu hắn, nhưng sau đó hắn cũng không quan tâm đến loại người trơ trẽn đó nữa.
Còn về phần mẫu thân của hắn khi nhận được tin tức thì rất giận, nàng lúc trước nhìn thấy người Ngô gia đã biết không có gì tốt lành rồi, sau chuyện lần này nàng càng ghét gia tộc đó hơn.
…
Khi mặt trời vừa dâng cao, thời điểm màu đỏ nhuộm chân trời, Trần gia cũng dần trở nên náo nhiệt.
Hôm nay là ngày “Tế Tổ” trọng yếu, tử đệ trong gia tộc đều phải dậy sớm hơn dĩ vãng.
Bình thường đệ tử sau khi đến mười sáu tuổi mới được tham gia vào tế tổ, còn nếu dưới tuổi sẽ không được vào trong này! Mặc dù không biết tại sao có quy định đó, nhưng hắn không quan tâm.
Trần Vũ vẻ mặt bình tĩnh đi ở Trần gia náo nhiệt phi phàm, cư nhiên không có mấy người quan tâm tới tên phế vật như hắn.
Trần gia mỗi một năm đều cử hành “Tế Tổ” một lần, gia chủ trưởng bối sẽ ở ngày này sẽ dẫn tộc nhân đến bái tế những tổ tiên đời trước.
Cũng giống như ngày trước, “Tế Tổ” sẽ tổ chức ở trọng địa Trần gia – Từ Đường.
Từ Đường là một căn tiểu viện nhỏ, trong đó có nhiều bài vị của những tiền bối lúc trước, được mọi người tôn kính thờ tụng ở đây để tưởng niệm công lao của những vị tiền bối đó.
Từ Đường không lớn quá một trăm mét, bên trong khí tức vô cùng trang nghiêm, ngày thường không thể vào được.
Khi Trần Vũ tới trước Từ Đường, nơi này đã tụ tập rất đông tử đệ gia tộc, một đám vung chân múa tay bộ dạng ngó ngoe muốn thử sức với nhau.
Đúng lúc này, trước võ đài truyền đến một hồi chấn động.