– Gia chủ tới rồi! Mau nhìn!
– Các trưởng lão đều tới rồi!
Người cầm đầu tuổi chừng tám mươi, tuy tuổi đã lớn nhưng dáng người vẫn đứng thẳng, tướng mạo trang trọng, không giận tự uy, khí thế không tầm thường.
Người này đúng là gia chủ Trần gia, Trần Thiên Hàn.
Phía sau có ba người đi theo, đó chính là ba vị trưởng lão của Trần gia này, người nào người nấy đều mang khí tức thâm sâu khó lường, trong đó có một vị khiến lông mày Trần Vũ nhướng lên.
Đó không phải nhị trưởng lão sao, người luôn làm khó mẹ con hắn, ngoài ra còn bị đứa con ôn dịch của lão đánh đến hoa cả mắt!
Trần Vũ phóng ánh mắt ra xung quanh tìm Trần Lâm, nhìn lướt qua một vòng, cuối cùng hắn cũng thấy Trần Lâm đang đứng cách hắn chừng năm mươi mét, Trần Vũ đưa ánh mắt căm phẩn nhìn sang hắn.
Như cảm nhận được có người nhìn mình, Trần Lâm quay mắt hướng sang liền thấy Trần Vũ đang nhìn hắn chằm chằm, Trần Lâm liền nhếch miệng cười khinh bỉ, một tên phế vật thật hắn không để vào mắt.
– Bái kiến gia chủ! Bái kiến ba vị trưởng lão!
Đám tử đệ gia tộc gần Vấn Thiên đài đều vô cùng cung kính thi lễ.
Trần Thiên Hàn gật đầu nhìn sơ qua đám tộc nhân sau đó tìm kiếm thân ảnh đứa cháu của mình, khi thấy được đứa cháu của mình thì mỉm cười hài lòng.
Lông mày lão nhướng lên, nhưng không làm gì chỉ thở dài một cái sau đó dõng dạc nói:
– Tất cả vào đi.
Trần Thiên Hàn nhìn lướt qua nơi này, ánh mắt nhìn qua Trần Vũ một chút, lập tức nói với mọi người.
Mọi người theo thứ tự đi sau lưng đám người Trần Thiên Hàn vào từ đường, Trần Vũ chính là người đi vào từ đường cuối cùng.
Từ đường của Trần gia so với tưởng tượng Trần Vũ còn lớn hơn một ít, từ đường đủ rộng để là chứa mọi người, trong từ đường có từng hàng linh vị, trên đó viết tên lịch đại tổ tiên Trần gia.
Trần Vũ hơi dò xét một ít, ngược lại không có bao nhiêu hứng thú, trong từ đường có hơn trăm bồ đoàn, mọi người theo thứ tự đứng đó, đệ tử trực hệ xếp trước nhất, đệ tử chi thứ xếp phía sau.
Trần Vũ đi cuối cùng, đứng ở góc cuối cùng nhìn về phía trước, đám người Trần Lâm cùng Trần Hải lúc này đứng ở đầu tiên.
Lúc này thần sắc người Trần gia vô cùng trang trọng, nhìn chằm chằm vào linh vị tổ tiên phía trước, ngay cả thở mạnh cũng không dám, mà đám người Trần Thiên Hàn thì đi lên trước tiên.
Mọi người đứng vào vị trí, Trần Thiên Hàn sắp xếp mọi người, ánh mắt vô cùng uy nghiêm, lập tức nhìn qua toàn trường, trong khoảng khắc đệ tử Trần gia lặng ngắt như tờ.
Sau khi yên tĩnh một lát, Trần Thiên Hàn chậm rãi nói:
– Tổ tiên cắm rễ ở Nam Lĩnh Thành đến nay cũng gần ngàn năm, Trần gia chúng ta nhiều năm kinh doanh tại Nam Lĩnh Thành này đã rất lâu, lúc đó tổ tiên Trần gia là…
Giọng nói hùng hậu trầm thấp của Trần Thiên Hàn truyền ra, giọng nói không lớn nhưng lại truyền rõ ràng vào tai của mỗi đệ tử Trần gia, mà Trần Thiên Hàn hiện tại nói một ít sự tích của tổ tiên Trần gia…
Trần Vũ nghe cũng không cảm thấy cái gì, đây chỉ là trình tự tế tổ mà thôi, ngược lại theo như lời gia gia hắn nói, trong tổ tiên từng có một tổ tiên Trần gia chính là cường giả Tiên Thiên, lại còn có được Huyền Cấp trung phẩm võ mạch.
Hắn nghe xong thì kinh ngạc, thực lực Tiên Thiên trên cả đại lục cũng là tồn tại phượng mao lân giác, không nghĩ tới trong các tiền bối Trần gia lại xuất hiện một người như thế.
Một đám đệ tử Trần gia lúc này nghe Trần Thiên Hàn nói chuyện thì cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, tâm thần kích động, những người này đều là tổ tiên Trần gia, bọn họ với tư cách đệ tử Trần gia, nghe được một ít sự tích quang vinh của Trần gia thì đương nhiên cũng cảm thấy vinh quang.
Trần Vũ cũng không nghĩ nhiều, Trần gia rất nhiều đời trôi qua, tự nhiên là có sự tích anh hùng, chính mình với tư cách một kẻ phế nhân, chuyện này cũng không quan hệ quá lớn với hắn.
– Hiện tại bái tế tổ tiên, nguyện mong truyền thừa Trần gia ngàn năm sau không tắt, mãi mãi trường tồn!
Trần Thiên Hàn nói câu này hoàn toàn không lớn nhưng nó vô cùng có lực hấp dẫn.
– Tế tổ!
Trần Thiên Hàn nhìn qua bốn phía, đôi mắt của hắn đầy uy nghiêm, không có chút chấn động nào cả, lập tức dẫn đầu quỳ xuống, cả đám người sau lưng hắn như Trần Hạo, Trần Lâm cũng trung thực quỳ xuống.
Đệ tử Trần gia cũng quỳ xuống, bắt đầu ba bái chín khấu, về phần Trần Vũ, hắn vẫn quỳ trên đất, bái cũng chỉ cúi đầu mà thôi.
– Tốt, tất cả đứng dậy đi.
Ba quỳ chín khấu xong, Trần Thiên Hàn đứng dậy nói với đám đệ tử Trần gia sau lưng.
Mọi người đứng dậy, trong thần sắc đầy chờ mong và mong đợi, kế tiếp mới là chuyện của thế hệ trẻ Trần gia.
– Hiện tại đã xong mọi người có thể trở về, cố gắn luyện tập, cuối năm nay trước khi Lưu Vân Tông tuyển chọn sẽ tổ chức tộc nhân tranh tài, lần này phần thưởng sẽ nhiều hơn lúc trước rất nhiều.
Trần Thiên Hàn hạ giọng, đảo mắt nhìn tất cả mọi người nói ra.