Chương 10: Địa chấn Thần Thành

– Minh bá bá, người vừa rời đi là ai vậy. Thật cao lớn.

Lão quản gia bật cười:

– Thiếu gia, đó là Trịnh đại nhân. Một tu luyện giả rất lợi hại.

– Minh bá bá, người này còn cao lớn hơn. – Tiểu Du chỉ đến cửa phòng khách, trợn mắt nói.

Lê Minh bật cười, rõ là lão vừa tiễn Trịnh Lung ra về. Còn chưa có khách tới, sao thiếu gia sao lại nói còn người khác chứ?

– Thiếu gia, làm gì có ai… Ách!

Lão và Tiểu Du há hốc mồm nhìn một thần bí nhân đang đứng đối diện với Lý Vân Nhiên ở cửa phòng khách. Người này khoác trên mình một áo choàng màu đen, mũ trùm đầu màu đen, nhìn không rõ dung mạo nhưng có một điều chắc chắn là cực kỳ cao lớn, còn cao lớn hơn Trịnh Lung. Lý Vân Nhiên nhìn nhìn thần bí nhân rồi quay sang nói:

– Lão Minh, dẫn Tiểu Du rời khỏi đây. Sử dụng mật đạo.

Lão quản gia sửng sốt, lắp bắp nói:

– Nhưng, nhưng…

– Không nhưng nhị gì hết. Lập tức rời khỏi đây, nhanh! – Lý Vân Nhiên quát, sau đó ông nhìn sang Tiểu Du, trìu mến nói – Du Nhi, con phải nhớ lời ta, sống làm một người lương thiện, không được trái với lương tâm. Đi đi.

Lê Minh dường như nhận ra điều gì đó, lão nắm chặt tay Tiểu Du đi đến thư phòng. Tiểu Du ngơ ngác đi theo, nó có linh cảm rất rất xấu. Cảm giác như là gia gia nó sắp rời bỏ nó vậy.

– Minh bá bá, tại sao chúng ta phải rời đi? Sao gia gia không đi với chúng ta?

Lê Minh vội vã tiến tới giá sách lớn, tìm kiếm một hồi lấy ra một quyển sách và một cái hộp gõ nhỏ. Lão mở hộp gỗ, bên trong là một sợi dây chuyền có mặt hình giọt nước màu lam, rất đẹp. Tiểu Du tuy vừa nhìn đã thích, nhưng hiện tại nó không có chút hứng thú tìm hiểu nào. Nỗi bất an ngày càng lớn đang xâm chiếm tâm hồn nó.

– Thiếu gia, nghe ta nói. – Lê Minh cúi thấp người, cẩn thận đeo dây chuyền giọt nước cho Tiểu Du. – Đây là sợi dây chuyền được chúng ta nhặt được bên cạnh thiếu gia khi còn bé, gọi là Lệ Lam. Nó là vật duy nhất để thiếu gia có thể tìm lại được quá khứ của mình. Lệ Lam rất quan trọng, tuyệt đối không được làm mất. Còn đây là quyển sách cơ sở dành cho tu luyện giả, thiếu gia có thể tự tập theo nó.

Lão đưa cho Tiểu Du cuốn sách, chính là quyển đầu tiên trong bộ bốn quyển bảo vật của Thiên Lam Thư Viện – Lam, Tu Luyện Giả Cơ Sở. Ánh sáng màu lam luân chuyển làm dịu bớt tâm tình của Tiểu Du, giúp nó bình tĩnh hơn. Nó gạt quyển sách sang một bên, nghiêm túc nói:

– Minh bá bá, bá bá nói thật với con, chuyện gì đang xảy ra.

– Hiện tại quá gấp gáp, ta không còn nhiều thời gian. Thiếu gia, nhân này đã gieo xuống, mong rằng có một ngày thiếu gia sẽ là người hái quả. – Lão với tay đến một chỗ trong kệ sách, ấn xuống. Tiếng cơ quan kẽo kẹt vang lên. Một đường hầm đen ngòm xuất hiện dưới bàn thư pháp mà Lý Vân Nhiên hay viết sách. – Thiếu gia cứ đi thẳng theo mật đạo này, tuyệt đối không được quay trở lại đây. Thiếu gia mau đi đi.

– Nhưng…

Lê Minh nhấc Tiểu Du lên, không cho nó phản kháng, thả xuống bên dưới mật đạo tối đen. Lão chần chờ một lát, cuối cùng hạ quyết tâm xoay chuyển cơ quan trên giá sách lần nữa.

Cạch!

Cánh cửa mật đạo đóng lại, Tiểu Du tức giận vứt quyển sách sang một bên, hai bàn tay nhỏ bé đập liên tục vào cơ quan. Nó muốn mở ra nhưng vô dụng. Tâm tình nó lúc này càng lúc càng rối, càng lúc càng sợ hãi. Những lời gia gia và Minh bá bá nói với nó làm tâm trí nó đại loạn.

– Gia gia luôn nói phải bình tĩnh trong mọi tình huống. – Nó lẩm bẩm. – Nhưng giờ ta không biết phải làm gì. Gia gia, con không biết phải làm gì.

Lệ Lam dường như cảm nhận được, nhẹ nhàng sáng lên. Lam năng như dòng nước lạnh tràn vào cơ thể, từ từ làm dịu lại tâm tình của Tiểu Du. Nó hít một hơi thật sâu, cố gắng suy nghĩ. Hiện tại việc mở cơ quan gần như là không thể. Vậy chỉ còn cách đi tới cuối mật đạo, sau đó tìm cách quay trở lại.

Quyết định xong, nó vội đứng lên rời đi. Chợt phát hiện ánh sáng lam le lói dưới mặt đất, là quyển sách Minh bá bá đưa cho nó trước khi rời đi. Nó vội vàng cầm quyển sách lên giơ ra phía trước để lấy chút ánh sáng. Vì sau khi cơ quan hạ xuống, mật đạo gần như tối đen. Tiểu Du nheo mắt nhìn kỹ dòng chữ lấp lánh.

– Lam, Tu Luyện Giả Cơ Sở. – Nó hơi sững lại, rồi lại lập tức bước tiếp. – Chuyện tu luyện tính sau, ta cần phải trở về.

***

Cùng lúc đó, trong phòng khách Lý phủ.

Lý Vân Nhiên sau khi quát bảo Lê Minh cùng Tiểu Du rời đi, mỉm cười thoải mái:

– Lưu Nguyên Soái, Lưu Phá Thiên Lưu đại nhân, Lý Vân Nhiên ta có lễ.

– Ha ha, Lý Vân Nhiên Lý Thị Lang. – Đáp lại ông là một giọng nói trầm hùng, rất to và rõ ràng. – Ngươi không sợ ta sẽ giết bọn chúng sao.

Lý Vân Nhiên chậm rãi quay trở lại ghế ngồi, rót ra hai chén trà nghi ngút khói:

– Cũng chỉ là một lão quản gia già nua và một đứa trẻ chưa dứt sữa mà thôi. Ta tin Lưu nguyên soái không phải người như vậy.

Lưu Phá Thiên bước vào, thoải mái ngồi vào ghế của khách. Hắn chậm rãi cởi bỏ mũ trùm đầu, lộ ra một khuôn mặt đầy phong sương. Râu hùm, hàm én, mày ngài có lẽ là những từ miểu tả chính xác nhất về nam tử này, người đã dành phần lớn cuộc đời của mình trấn giữ biên giới với Tuyệt Vọng Sâm Lâm. Trên mặt Lưu Phá Thiên còn một vết sẹo, kéo dài từ trên trán xuống má phải. Mỗi khi hắn nói hay nở nụ cười là vết sẹo giật giật, rất kinh khủng. Hắn cầm chén trà đổ hết vào miệng, lúc lắc đầu:

– Con ta còn cưỡng bức dân nữ, còn đốt nhà người ta đó lão Thị Lang. Người ta nói cha nào con nấy. Con bà nó, cái loại nước nhạt nhẽo này đúng là chỉ có đám văn nhân các ngươi uống được.

– Thứ ngài vừa uống chỉ là một ít trà xanh của một lão già dân dã, chúng ta có vẻ không cùng sở thích. Hơn nữa… – Lý Vân Nhiên điềm nhiên nói. – … Người ta cũng nói hổ phụ sinh khuyển tử, với những gì ta biết về ngài, tin rằng ngài sẽ không làm ta thất vọng.

– Nhưng ngươi đã làm ta thất vọng!

Lưu Phá Thiên đột nhiên quát lớn, giơ tay lên đập xuống. Bàn uống trà ầm một tiếng bị đánh nát bét, vụn gỗ bay lả tả khắp phòng. Không khí vô cùng ngột ngạt khó chịu. Lão quản gia đột nhiên xuất hiện, trên tay lão là một cái bàn mới tinh giống hệt cái cũ. Lão khệ nệ bê ra, để lại vào đúng vị trí cái bàn trước đó, cúi người nói:

– Đại nhân thứ tội, chiếc bàn này cứ khi nào có khách đến thăm lão gia nhà ta đều bị đập vài lần. Vì thế nên tiểu nhân luôn chuẩn bị một cái khác thay thế khi cần thiết. Thật may mắn tiểu nhân đã đúng.

Trong mắt Lý Vân Nhiên xẹt qua một tia bất ngờ, rồi lại cảm động. Không ngờ rằng cuối đời ông lại có một người bạn sẵn sàng chết cùng như vậy. Có lẽ đây cũng là một loại thành tựu đi.

– Ha ha, ha ha ha…

Lưu Phá Thiên cười lớn, tiếng cười của hắn vang vọng khắp nơi, làm rung rinh cả căn phòng. Kỳ lạ là chỉ có bên trong phòng nghe thấy, còn binh lính tuần thành đang bao vây Lý Phủ lại không cảm nhận được chút nào. Lý Vân Nhiên cảm thấy hơi chóng mặt, tay vịn vào bàn cố gắng ngồi vững. Một bàn tay già nua đặt lên vai ông, ảnh hưởng từ tiếng cười của Lưu nguyên soái liền biến mất hết.

– Này, chuyện này…

Ông hơi sững người nhìn bàn tay của lão quản gia. Mặc dù ông cũng hơi nghi ngờ về xuất thân thật sự của người bạn già này, nhưng nếu đây là một tu luyện giả thì đến ông cũng bất ngờ. Tu luyện giả không phải nhiều như rau ngoài chợ như vậy, chỉ có rất ít các thế lực mới có sự phục vụ của họ mà thôi. Có lẽ ông phải đánh giá lại người bạn đồng hành cùng mình suốt bao năm qua, nếu ông còn sống.

– Lão thị lang, nói thật, ông đã làm rất tốt. – Lưu Phá Thiên dừng cười, trầm giọng nói. – Còn tốt hơn cả trong dự tính của ta.

Lý Vân Nhiên ngạc nhiên nhìn hắn, chẳng lẽ tên này điên rồi?

– Ta nói tốt chính là tốt.

Lưu nguyên soái tiếp, hai con mắt của hắn hằn lên từng tia huyết quang. Đồng thời bàn tay hắn cũng đỏ rực như lửa, chỉ khác là ngọn lửa này không hề nóng mà lạnh thấu xương. Hắn đứng bật dậy, một chưởng chộp về phía đầu Lý Vân Nhiên, tốc độ cực nhanh. Lão quản gia Lê Minh cũng không chậm, đôi tay chuyển động theo quỹ tích kỳ dị chặn lại. Lưu Phá Thiên cười gằn, trên bàn tay của hắn xuất hiện bảy Lam Hoàn lấp lánh ánh lam, tiếp tục tấn công:

– Tất cả đều giống như Tiểu Hoa dự liệu. Lưu Phá Thần và cả Tây Đình là một lũ đần, người cuối cùng đạt được mục đích chính là ta! Còn ngươi, ngươi nhất định phải chết!

***

Hoàng Cung,

Một nam nhân mặc hoàng bào đang viết thư pháp. Chữ của hắn không mang vẻ đẹp nhẹ nhàng uyển chuyển mà cực kỳ khí phách, đường nét gãy gọn, mang hùng tâm tráng chí. Hắn viết xong một chữ ‘Lam’ thì thở phào nhẹ nhõm, nói:

– Lão Đông Quân, lão xem chữ ‘Lam’ này ta viết thế nào?

Lão công công đứng phía sau vội vã tiến đến, mỉm cười nói:

– Hoàng thượng, thư pháp của ngài ngày càng tiến gần đến cảnh giới đó. Ngài sắp đột phá rồi.

Nam nhân hoàng bào bật cười:

– Cũng là một thách thức lớn, nhưng ta tin ta có thể vượt qua được. Người đâu, đưa Lưu Nhất Hoa tới đây! Lão Đông Quân, hãy đảm bảo không một tên nào chạy thoát khỏi Tây Phong Lĩnh.

Lão công công cúi người, nhỏ giọng nói:

– Hoàng thượng, vậy lão thần xin cáo lui.

Nam nhân gật nhẹ đầu, tiếp tục viết tiếp một chữ ‘Lưu Gia’. Từng nét chữ của hắn như thanh kiếm vạch lên bầu trời từng vết nứt, kiếm khí dường như hình thành thực chất, ẩn dưới màu mực đen, rất quỷ dị.

– Báo, Lưu Nhất Hoa đã được đưa đến.

– Cho vào. – Hắn nói, tay vẫn tiếp tục viết. Kể cả khi Lưu Nhất Hoa đã tiến vào phòng, hắn cũng không nhìn đối phương. – Lưu Nhất Hoa, cuối cùng đã đến ngày phụ thân ngươi trở lại.

– Hoàng Thượng anh minh, hai ngày nữa phụ thân ta mới vào thành. Chuyện này ai cũng đã biết.

Lưu Nhất Hoa cúi người bẩm báo. Hắn tuy rằng bị giam lỏng ở thâm cung nhưng vẫn vô cùng phong độ. Nhìn bên ngoài là hình ảnh tiêu chuẩn của một công tử hào hoa phong nhã, gương mặt trái xoan trắng hồng, mắt hẹp dài, mũi cao, môi mỏng. Có thể nói là một tiểu bạch kiểm đích thực.

– Phụ thân ngươi đã vào thành rồi. – Nam nhân hoàng bào dừng viết, hài lòng nhìn lại chữ của mình. – Hiện tại đang ở phủ của Lý Vân Nhiên. Ngươi nói xem, ta nói đúng hay sai?

– Hoàng thượng đã nói, vậy thì đó chính là sự thật, bất kể đúng sai.

– Ha ha, tốt, rất tốt. Vậy với đề nghị của ta, ngươi không có ý kiến gì chứ?

Lưu Nhất Hoa mỉm cười, cúi người thật sâu:

– Chỉ cần là đề nghị của hoàng thượng, tiểu nhân làm sao có thể có ý kiến gì chứ. Có điều, nếu hoàng thượng có thể giữ lại được cái mạng của Lưu Gia gia chủ Lưu Phá Thần, cha con tiểu nhân sẽ rất cảm kích!

***

Mật đạo tối tăm.

Đã lâu rất lâu, Tiểu Du thở dốc, nó không biết nó đã đi bao xa trong mật đạo tối đen như mực này. Nó lẩm bẩm:

– Có lẽ cũng phải được nửa ngày rồi. Con mẹ nó, sao xa vậy nhỉ.

Cốp!

– Ui!

Nó ngã ngồi ra phía sau, một tay xoa xoa cục u trên đầu. Thì ra nó đã đi tới điểm cuối của mật đạo, chắn trước mặt nó bây giờ là một cái thang dây. Do không cẩn thận nên nó va phải vách tường.

– Đến rồi, lên!

Tiểu Du phấn khởi nhét cuốn sách vào áo, trèo lên thang. Được một đoạn thì đầu nó lại đụng trúng cơ quan.

– Cơ quan để mở cửa chắc hẳn phải ở xung quanh đây.

Nó thì thầm, một tay sờ soạng xung quanh, đụng trúng một vật hình tròn. Nó vui mừng vặn một cái, cơ quan phía trên mở ra. Ánh trăng dịu nhẹ chiếu xuống, mùi đất, mùi cỏ xông vào mũi nó.

– Ta đã trở lại rồi đây. – Nó trèo lên, ngơ ngác nhìn tường thành xa xa. – Ta đi xa như vậy rồi sao, không được, phải tìm cách vào thành.

Một bàn tay đen ngòm bất chợt xuất hiện trên đầu Tiểu Du, chụp xuống. Nó còn chưa kịp cảm nhận gì thì đã bất tỉnh, ngã ra đất. Xuất hiện phía sau nó là một thần bí nhân mặc đồ đen từ trên xuống dưới. Ánh sáng đến gần hắn dường như cũng bị hút hết, quang minh chuyển thành hắc ám. Hắn nhìn Tiểu Du, thở dài rồi chậm rãi đưa hai ngón tay tới gần mắt phải của nó.

– Đến lúc rồi. Ngươi tên là Niệm Di, Hắc Niệm Di.

Tiếng gào thét đau đớn của đứa trẻ như xé tan màn đêm. Cùng lúc đó, bên trong Thần Thành bùng lên những ngọn lửa cực lớn, khói đen bay khắp nơi. Bên bầu trời tối đen từng cuộc va chạm mãnh liệt của các cao thủ, ít nhất là Ngũ Lam trở lên. Đồ hình tinh tượng của Thập Nhị Hộ Vệ Đội sáng lấp lánh bao phủ toàn thành, trấn áp xuống. Phía Tây Phong Lĩnh xa xa phát ra ánh sáng đỏ lửa như ánh mặt trời. Cả ngọn núi chọc trời rung chuyển, phát ra chấn động ảnh hưởng đến tận Phi Thiên Thần Thành. Thanh âm cực lớn của Lưu Phá Thiên vang vọng ra xa:

– Lưu Phá Thần, ngươi cũng có ngày hôm nay. Ha ha, ha ha ha…