Chương 12: Bảo Rương Rơi Xuống Từ Trên Trời

Cũng có không ít người can đảm cẩn trọng, cảm thấy cái này rất có thể là một cơ duyên, cho nên sau khi xác nhận phương hướng của trụ ánh sáng thì lập tức mang theo binh chủng của mình vội vàng chạy tới, muốn tìm kiếm chân tướng.

Mà một trụ ánh sáng trong đó, trùng hợp rơi vào phía trên một vùng bình nguyên cách lãnh địa của Lâm Hữu mười mấy cây số.

Chỉ thấy trong đồng bằng rộng lớn đã tụ tập không ít lãnh chúa từ bốn phương tám hướng chạy tới, giải quyết toàn bộ ma thú gần đó, chờ đợi trụ ánh sáng rơi xuống.

Mà theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều người xuất hiện, toàn bộ đồng bằng cũng bắt đầu trở nên náo nhiệt.

– Người anh em, chạy đến nhanh như vậy, chắc ngươi cũng sinh ra ở gần đây đúng không?- Đúng, cách nơi này không xa, ngươi thì sao?- Ta cũng kém không nhiều, không ngờ xung quanh đây có nhiều người như vậy, có cơ hội mọi người có thể cùng hợp tác với nhau.

– Tốt, ta đang lo một mình không dễ làm việc, đúng rồi, bây giờ lãnh địa của ngươi là cấp mấy?- Đã cấp 2, cũng chiêu mộ hai binh chủng cấp 2.

– Ta cũng giống vậy, hôm nay vừa lên cấp 2, nhưng binh chủng cấp 2 tạm thời chỉ có một, những ma thú kia quá biến thái.

Các lãnh chúa trên bình nguyên, ngươi một lời ta một câu nói chuyện với nhau.

Đại khái là bởi vì đã rất lâu không thấy người sống, cho nên làm cho bọn hắn phá lệ hưng phấn, tốp năm tốp ba tập hợp lại, kích động thảo luận mỗi người đã trải qua chuyện gì.

Đương nhiên, cũng có một ít người tính tình tương đối cao ngạo, cũng không nói chuyện với bọn hắn, mà đứng một mình ở nơi ít người, âm thầm đánh giá mỗi người ở đây, dường như muốn nhớ kỹ bọn hắn.

Nhìn kỹ thì trên bình nguyên cũng có không ít lãnh chúa cấp 2, gần như chiếm phần lớn, thậm chí có mấy người còn mang theo binh chủng cấp 3, không biết là chiêu mộ ra hay là giết ma thú tăng cấp lên.

Tóm lại cũng có tốt xấu lẫn lộn, loại người gì cũng có.

Mà lúc này.

Ở một bên khác.

Trong rừng cách đồng bằng mấy cây số, một ma thú cấp 2 chết dưới công kích của Lâm Hữu, cuồi cùng làm cho kinh nghiệm của hai gốc Hoa Thứ Đằng và Chiến Sĩ Thụ Tinh của hắn đạt tới điểm tối đa, bị một tầng ánh sáng bao phủ, thành công tấn cấp đến cấp 3.

【 Tên: Hoa Độc Đằng】【 Chủng tộc: Thực vật 】【 Đẳng cấp: Cấp 3 (0/ 50) 】【 Sức mạnh: 33 】【 Thể chất: 42 】【 Nhanh nhẹn: 25 】【 Tinh thần: 30 】【 Kỹ năng: Linh Tính Tự Nhiên, Roi Mây Kịch Độc】【 Giới thiệu: Thực vật ẩn chứa kịch độc, công kích bổ sung độc tính.

】! 【 Tên: Cuồng Chiến Sĩ Thụ Tinh】【 Chủng tộc: Thực vật 】【 Đẳng cấp: Cấp 3 (0/ 50) 】【 Sức mạnh: 40 】【 Thể chất: 32 】【 Nhanh nhẹn: 32 】【 Tinh thần: 32 】【 Kỹ năng: Bào Tử Nổ Tung, Chẻ Đôi Dã Man】【 Giới thiệu: Đây là hình thái sau khi Chiến Sĩ Thụ Tinh thăng cấp, năng lực cận chiến vô cùng mạnh.

】Hoa Độc Đằng cấp 3 so với ban đầu thì có thêm thuộc tính kịch độc.

Nó không chỉ có thân thể trở nên lớn hơn rất nhiều, mà trên đỉnh đóa hoa này cũng biến thành màu tím nhạt, vừa nhìn đã biết độc tính không kém.

Mà Cuồng Chiến Sĩ Thụ Tinh cấp 3 thì dáng người càng lộ vẻ thẳng tắp, vũ khí trong tay cũng từ mảnh kiếm biến thành trọng kiếm cao hơn nửa người, quơ múa hổ hổ sinh phong, uy lực bất phàm.

Quan trọng nhất chính là, thanh vũ khí này còn dung hợp kỹ năng Bào Tử Nổ Tung, rất nhiều bào tử màu đỏ bám vào trên đó, vỗ xuống một cái, còn có thể dẫn phát nổ tung.

Mà kỹ năng của hai binh chủng đều nhận được cường hóa, so với trước đó thì mạnh không ít, có trợ thủ như vậy ở đây, cuối cùng Lâm Hữu cũng không còn lo lắng sẽ gặp phải ma thú cấp 3.

– Đi thôi, chúng ta cũng qua bên kia xem thử.

Lâm Hữu nói, sau đó ném thi thể ma thú qua bên cạnh, bay thẳng đến phương hướng đồng bằng, dần dần biến mất trong rừng cây rậm rạp!.

Trên bình nguyên.

Sau khi trải qua gần một giờ chờ đợi, thần kinh của đám người cũng bắt đầu trở nên căng thẳng.

Tất cả mọi người ngẩng đầu, nhìn qua cột sáng đang nhanh chóng rơi xuống, giống như đang nghênh đón thứ gì khủng bố.

– Đến rồi!Bỗng nhiên, không biết là ai hô một câu.

Mọi người ở đây cùng nhau chấn động, nhìn đến quang trụ kia mang theo uy thế vô tận, ầm vang hướng về mặt đất.

– Ầm ầm!Toàn bộ mặt đất trên đồng bằng đều run lắc một chút.

Một luồng khí lãng uy thế ngập trời lan ra, làm cho tất cả mọi người không nhịn được lui ra ngoài, trên mặt càng hiện đầy kinh hãi.

Đợi sau khi bụi mù tan hết, một bảo rương khảm viền vàng, cao gần nửa người xuất hiện ở trước mặt mọi người.

– Bảo rương!Tất cả mọi người biến sắc, biến thành cuồng hỉ.

Không ngờ rơi xuống lại lại là một bảo rương!Nhìn bảo rương tỏa ra ánh sáng lung linh, còn có phương thức ra sân khoa trương như vậy, dùng cái mông nghĩ cũng biết là nó bất phàm.

Bọn họ đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó lập tức liều lĩnh phóng tới bảo rương!- Đều cút đi! Bảo rương này là của ta!- Là ta mới đúng! Đừng tranh với ta!- Ngươi thì tính là cái gì? Cút sang một bên, là ta nhìn thấy trước!- Mẹ nó! Đừng ép ta động thủ!! Thoáng chút, trên bình nguyên đã loạn tung tùng phèo.

Mới vừa rồi còn xưng anh gọi em, sau khi nhìn thấy bảo rương đã lập tức trở mặt thành thù, ra tay đánh nhau.

Tất cả mọi người điên cuồng phóng tới bảo rương.

Bởi vì bọn họ cũng đều biết, thế giới này hiểm ác bao nhiêu, muốn sinh tồn nhất định phải đủ mạnh mới được.

.