Chương 11: C11: Có chút hứng thú

Ngày khai giảng.

Hứa Thư Nhan dậy thật sớm, lúc xuống lầu cố ý giẫm chân rất lớn tiếng nhằm quấy rầy giấc ngủ của Ninh Thiên.

Kết quả phát hiện tên này hoàn toàn không ở trong phòng, đã sớm ra ngoài đi dạo.

Khi đến trường, Hứa Thư Nhan bảo Ninh Thiên xuống xe ở cổng trường trước, cô và Khương Đường đến hầm xe, Ninh Thiên cũng rất vui vẻ.

Tuần đầu tiên khai giảng, sau đại hội huấn luyện sinh viên năm nhất xong, giai đoạn huấn luyện quân sự bắt đầu.

Ninh Thiên có vô sổ cách đế tránh huấn luyện quân sự, nhưng không cần thiết.

“Đến giờ rồi, nghỉ ngơi hai mươi phút!”

Theo lệnh của huấn luyện viên trẻ tuổi, nhiều người trong số năm mươi sinh viên trong lớp lâm sàng hai đặt mông ngồi xuống dưới đất, dùng ống tay áo lau nỉô hôi.

“Tư thế quân đội quá mệt mỏi.”

“Đúng vậy, tôi cảm thấy chân mình sắp gãy đến nơi rồi.”

“Không nhúc nhích thật khó chịu.” 

“Còn tận bảy ngày nữa, hu hu hu …”

Những âm thanh phàn nàn vang lên.

Thấy vậy, huấn luyện viên trẻ tuổi lắc đầu, “Sinh viên đại học bây giờ ấy, sống an nhàn, được nuông chiều đến mức thậm chí không thế đứng trong tư thế quân đội trong bốn mươi phút, thật vô dụng!”

Đối mặt với sự khinh bỉ này, một số nam sinh trong lớp rõ ràng không phục.

“Huấn luyện viên, thầy không thế quơ đũa cả nắm được!”

Một thiếu niên tóc ngắn giơ tay lên, sau đó đứng dậy, “Đứng trong tư thế quân đội chẳng là gì đối với em, em tập thể dục mỗi ngày, chơi bóng rố, thế lực của em chắc cũng phải ngang với thầy.”

Huấn luyện viên trẻ tuổi mỉm cười: “Vậy sao, cậu tên là gì?”

Thanh niên tóc ngắn ngẩng đầu lên, “Lý Huyền Minh!”

“Đẹp trai quá, còn dám nói chuyện với huấn luyện viên như vậy.”

Rất nhiều nữ sinh trong lớp đều nhìn về phía Lý Huyền Minh với ánh mắt ngạc nhiên.

Ninh Thiên cũng ngồi xem kịch.

“Cậu có dám so một trận không?” Huấn 

luyện viên trẻ tuổi cảm thấy cần phải dạy cho nhóm sinh viên đại học này một bài học.

“Được thôi, so cái gì?” Lý Huyền Minh đi tới.

Nếu thực sự đánh bại huấn luyện viên, vậy không phải sẽ nối danh sao?

Ngay cả khi thua thì cũng không phải chuyện gì xấu hổ lắm.

“Chống đấy đi.” Huấn luyện viên trẻ tuổi thản nhiên nói.

“Không thành vấn đề!” Lý Huyền Minh vỗ vỗ cơ bắp săn chắc ở ngực.

Hai người nhanh chóng đứng cạnh nhau.

Hai tay đặt trên mặt đất.

Quy tắc trận đấu này rất đơn giản, ai không thế kiên trì nữa thì thua.

Các lớp học xung quanh nghe nói có trận đấu sức giữa sinh viên và huấn luyện viên nên vô cùng phấn khích tới vây quanh xem.

Ban đầu, Lý Huyền Minh vẫn có thế theo kịp tốc độ của huấn luyện viên, động tác của anh ta rất chuẩn, nhưng sau tám mươi cái, động tác bắt đầu biến dạng.

Một trăm cái, mồ hôi đầm đìa.

Một trăm hai mươi cái, cả người run rấy.

“Mẹ nó, huấn luyện viên này thật sự rất lợi 

hại…”

Lý Huyền Minh ngẩng đầu nhìn một chút, suýt chút nữa khiến anh ta sợ chết khiếp!

Bởi vì huấn luyện viên trẻ đó thực sự đang chống đẩy bằng một tay!

Anh ta sửng sốt, lập tức đứng dậy hỏi: “Huấn luyện viên, thầy…”

“Sao cậu không tiếp tục?”

Huấn luyện viên trẻ tuối cũng đứng dậy, khuôn mặt mỉm cười, hơi ửng đỏ.

“Anh bạn, cậu thua đến rối tinh rối mù, cậu chống đấy bằng hai tay, huấn luyện viên làm bằng một tay nha…” Nam sinh bên cạnh nhắc nhở.

“…” Hai má Lý Huyền Minh đỏ bừng, sau đó anh ta mới ý thức được sự chênh lệch giữa những người đam mê thế dục bình thường và quân nhân.

“Chỉ là một sinh viên đại học mà còn nghĩ đến chuyện khiêu chiến chúng ta, quá ngây thơ.”

Một sổ huấn luyện viên từ các lớp gần đó trao đối ánh mắt, đều cảm thấy buồn cười.

Sau khi Lý Huyền Minh về hàng, huấn luyện viên trẻ hỏi lại: “Còn ai không phục nữa không? Có thể ra so một chút.”

Không ai trong lớp trả lời. 

Lý Huyền Minh cao lớn cường tráng đã thua, ai còn dám không biết lượng sức mình nữa.

Huấn luyện viên trẻ nói thêm, “Nếu các bạn thắng tôi, có thể được miễn huấn luyện quân sự.”

“ồ?” Ninh Thiên nhíu mày.

Nếu đã nói như vậy thì anh có hứng thú nha!

“Đại Xuân, cậu cường tráng thế, sao không ra thử xem?”

Phương Tiểu Bàn đụng Trương Đại Xuân ở bên cạnh.

Trương Đại Xuân lắc đầu, “Tôi có thể thực hiện bảy mươi cái chống đấy trong một lần, nếu bằng một tay thì nhiều nhất hai mươi cái, huấn luyện viên không mất mấy giây đế hạ gục tôi.”

“Huấn luyện viên có thể lực rất mạnh, chúng ta không thể so được.” Phương Tiếu Bàn cảm khái nói.

“Được rồi, tiếp tục huấn luyện…”

Ngay khi huấn luyện viên trẻ hét lên, đột nhiên một sinh viên giơ tay lên, “Chuyện là, huấn luyện viên, em muốn thử.”

Chính là Ninh Thiên.

Anh không muốn tham gia huấn luyện nữa, cảm giác hơi nhàm chán.

“Ồ!” 

Năm mươi sinh viên trong lớp đều nhìn anh với ánh mắt kinh ngạc.

“Chỉ bằng cậu?” Lý Huyền Minh buồn cười nói.

Theo anh ta, Ninh Thiên gầy gò, không có chút cơ bắp nào, còn không bằng anh ta, làm sao dám khiêu chiến huấn luyện viên.

“Cậu ta chính là người đã chọc Triệu Lập Bằng của câu lạc bộ Tán Đả ngày hôm qua.”

“Tôi nghe nói cậu ta dám đánh tiền bối.”

“Cậu ta, đánh tiền bối? Dũng cảm vậy sao.”

Trong lớp xì xào bàn tán.

Không ai biết Ninh Thiên có lai lịch gì, nhưng nếu anh dám thách thức huấn luyện viên thì nhất định phải có năng lực.

“Cậu muốn khiên chiến với tôi?”

Huấn luyện viên trẻ tuổi nghi ngờ nhìn Ninh Thiên: “Cậu chắc chứ?”

“Huấn luyện viên, những gì thầy vừa nói, có tính không?”

Ninh Thiên xác nhận lại: “Nếu thắng thì không cần huấn luyện quân sự.”

“Chắc chắn! Đương nhiên chắc chắn!”

Huấn luyện viên trẻ tuối trông có vẻ tự tin, “Nhưng cậu phải thắng tôi trước!” 

“Vậy là được.”

Ninh Thiên yên lòng.

Sau khi ra khỏi hàng, anh thi đấu với huấn luyện viên, cả hai đều bắt đầu bằng hai tay, hết cái này đến cái khác.

“Nếu cậu ta có thề thắng huấn luyện viên, tôi sẽ ăn Ollie luôn!”

Lý Huyền Minh nói với đám bạn cùng phòng của mình.

“Vãn Vãn, cậu có nghĩ Ninh Thiên thắng được không?”

Một cô gái mặt tròn đeo kính tò mò hỏi Tô Vãn Vãn.

Tô Vãn Vãn khẽ gật đầu: “Tôi tin anh ấy có thể!”

“Vãn Vãn, cậu nghĩ nhiều rồi.”

Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao, khinh thường nói: “Cậu ta là sinh viên đại học, làm sao có thế thắng được huấn luyện viên, người ta luyện tập hàng ngày đó.”

“Đúng vậy, ai cũng có chuyên môn riêng của mình, không nên khiêu chiến với chuyên môn của người khác.”

Một cô gái mặt rỗ cũng nói.

Mặc dù mấy nữ sinh cùng phòng của Tô Vãn 

Vãn đều cho rằng Ninh Thiên sẽ thua, nhưng cô vẫn có một tia hy vọng.

Cô đã từng thấy Ninh Thiên đánh đám côn đồ Mã Khôn giống như chơi đùa, cho dù người từng đi lính cũng chưa chắc có thế đánh nhẹ nhàng như vậy.

Chẳng mấy chốc, số lần chống đẩy vượt quá năm mươi, huấn luyện viên trẻ bắt đầu màn trình diễn của mình.

Đối hai tay thành một tay.

“Cậu nhóc, so cái này với tôi, cậu còn non lắm!”

“Tôi là người giữ kỷ lục chống đấy của đại đội chúng tôi đấy!”

Huấn luyện viên trẻ chế nhạo trong lòng.

Sau đó, anh ta lại thấy Ninh Thiên cũng đã đổi thành một cánh tay, lần lượt rút các ngón tay lại.

Cuối cùng, chỉ còn lại một ngón tay út trên mặt đất, động tác chống đấy được thực hiện cực nhanh.

“Làm sao có thể?”

Huấn luyện viên trẻ tuổi sửng sốt.

Trong lớp lâm sàng hai cũng xuất hiện những tiếng la hét, đặc biệt là những cô gái vừa 

nghĩ rằng Ninh Thiên sẽ thua.

“Trời ơi, một ngón tay? Tôi có nhầm không?”

“Đây chẳng lẽ là nhất chỉ thiền chống đấy trong truyền thuyết!”

“Còn là ngón út, quá dữ tợn…”

Không chỉ lớp lâm sàng hai mà ngay cả các lớp gần đó cũng đến xem.

Nhiều huấn luyện viên đã bị sốc khi nhìn thấy cảnh này!

Đây là cái gì?

Lý Huyền Minh, người tự cho mình đứng đầu thế lực trong lớp, khuôn mặt đỏ bừng, như thế bị tát mấy cái…