Chương 17: C17: Cứ tưởng là kim đan kỳ đó

VÕ quán rất lớn, phân thành hai tầng, còn có khán đài.

Ninh Thiên đi theo Đoàn Thủy Lưu đi vào, có không ít người đang luyện tập.

Cọc gỗ, mai hoa thung, bao cát, các loại trang bị phục vụ luyện võ, thậm chí có cả giá vũ khí, nhưng lưỡi dao bên trong không được mở ra, dùng làm vật trang trí.

“Đại sư huynh!”

“Chào đại sư huynh!”

“Đại sư huynh tranh tài trở về rồi sao? Chúng em đều đã nghe nói, chúc mừng đại sư huynh đã được cử đến võ quán Long Hổ!”

Mọi người đến chào hỏi.

Vẻ mặt Ninh Thiên vô cảm, anh trực tiếp nói với Đoàn Thuỷ Lưu: “Này, anh còn muốn đánh nữa không?”

“Người này là ai vậy?”

Hơn mười thành viên của câu lạc bộ võ thuật cổ truyền nhìn Ninh Thiên.

“Đánh, đương nhiên là đánh.”

Đoàn Thủy Lưu cười lạnh, thằng nhóc này nôn nóng bị đánh đến vậy sao? 

Sau đó, khi nhóm thành viên của câu lạc bộ võ thuật cố truyền này nghe được tin Đoàn Thủy Lưu sắp thi đấu với một sinh viên năm nhất, họ lập tức hét lên kinh ngạc!

“Chỉ dựa vào cậu ta? Đánh với đại sư huynh? Đang đùa à!” Một số nữ sinh chế giễu.

“Với cơ thể này, tôi dùng một chiêu hắc hổ đào tâm, cậu ta liền ngã.” Một vài nam sinh khác nói.

“Đừng xem thường cậu ta, thằng nhóc này không đơn giản.”

Ôn Thanh Lam nhìn Ninh Thiên và Đoàn Thủy Lưu đang đứng trên võ đài, trầm giọng nói: “Một mình cậu ta đánh tan câu lạc bộ Tán Đả, cậu ta là người luyện võ.”

“Lợi hại như vậy?”

Ánh mắt mấy nữ sinh nhìn Ninh Thiên thay đối.

“Cáu lạc bộ Tán Đả thật vô dụng!”

“Tán Đả là thứ gì, có thể so sánh với câu lạc bộ võ thuật cố truyền của chúng ta sao?”

Các nam sinh thì không phục.

“Xem đại sư huynh dạy dỗ cậu ta thế nào!”

“Đoán chừng cậu ta còn không đỡ nối một chiêu của đại sư huynh kìa.” 

Lúc này.

Khán đài trên tầng hai của võ quán.

Một ông lão chống gậy ngồi xuống, lặng lẽ xem xét bên dưới võ đài.

“Thằng nhóc nhà họ Đoàn này càng luyện càng lùi, thế mà lại so tài với sinh viên năm nhất, cũng không sợ làm mất mặt tên tuổi Bát đoạn cấm của nhà họ Đoàn.” ông lão lắc đầu.

Nhà họ Đoàn là một gia dinh giàu có ở Thanh Châu, tổ truyền “Bát đoạn cẩm”, có nguồn gổc từ triều đại Bắc Tống, có hơn tám trăm năm lịch sử, là một môn công phu rèn luyện hiếm thấy.

Khi đó, ông lão nhà họ Đoàn chăm chỉ luyện tập hơn sáu mươi năm, quên ăn quên ngủ, chỉ thiếu một chút liền có thể đột phá chưởng môn huyền thoại, đáng tiếc cuối cùng vẫn chết già.

Khi ông lão đang nghĩ đến những chuyện này, cuộc so tài phía dưới cũng bắt đầu.

Đoàn Thủy Lưu không muốn bắt nạt Ninh Thiên, cho nên khăng khăng chấp anh ba chiêu.

“Tốt hơn hết anh nên động thủ trước, nếu một lát nữa thua, anh lại không phục.” Ninh Thiên thật sự quá lười động tay.

“Ha ha ha ha…”

Dưới đài, các thành viên của câu lạc bộ võ thuật cổ truyền bật cười. 

“Lâu lắm rồi tôi không gặp một người kiêu ngạo như cậu ta.”

Đoàn Thủy Lưu khịt mũi lạnh lùng, trong lòng có chút tức giận.

“Cũng tốt, quyền cước không có mắt, coi chừng!”

Nói xong, anh ta dùng lực lưng, gân cốt lập tức truyền ra tiếng “lốp bốp!” như tiếng rang đậu.

Chỉ cần nghe âm thanh cũng biết sức mạnh ấn chứa trong người này đáng sợ đến mức nào.

“Gà trống lắc lông, gân cốt cùng vang lên.”

Ôn Thanh Lam nói: “Xem ra tiền bối đang tức giận, thằng nhóc này muốn ăn khố.”

“Khiêu chiến đại sư huynh, đây không phải là tìm chết sao?” Hai đàn em chế nhạo.

Lúc này, ánh mắt Đoàn Thuỷ Lưu cũng thay đối, trở nên dữ tợn và mạnh mẽ.

Anh ta hạ thấp đầu gối, cơ thể giống như một mũi tên đứt dây, bắn thật mạnh ra ngoài, lao về phía Ninh Thiên như một con báo.

Với tốc độ như vậy, người bình thường hoàn toàn không phản ứng được, nhưng trong mắt Ninh Thiên, Đoạn Thuỷ Lưu chậm như ốc sên.

“Bày nhiều tư thế vậy, tôi còn tưởng rằng anh là Kim Đan kỳ đấy.” 

Ninh Thiên vừa chế nhạo vừa vung một nắm

đấm.

Đối phó với tôi thể nhất trọng, anh thật sự quá lười biếng để sử dụng võ thuật đã được học.

“Bốp!”

Cú đấm này đánh chính xác vào phần giữa khuôn mặt Đoàn Thuỷ Lưu, khiến anh ta bay ra ngoài.

Hai dòng máu mũi phun ra trong không khí.

Không chỉ òn Thanh Lam và những người khác, mà ngay cả ông lão chống gậy trong khán đài cũng đột nhiên đứng lên, hai mắt mở to!

Sau khi bay trên không trung một giây, Đoàn Thủy Lưu rơi ra khỏi võ đài và đâm sầm xuống đất.

Anh ta che mũi và miệng, hét lên thảm thiết.

Trên mặt đất rải đầy máu.

Tất cả mọi người sợ ngây người.

Đoàn Thuỷ Lưu, sư huynh của câu lạc bộ võ thuật cố truyền, được mệnh danh là người có năng lực nhất Đại học Thanh Châu đã bị một cú đấm hạ gục trong một giây?

“Không có tí sức lực nào.”

Ninh Thiên bước xuống khỏi võ đài, đi thẳng 

về phía cống.

“Đứng lại!” ôn Thanh Lam hoảng sợ ngăn anh lại.

“Có chuyện gì, cô muốn so chiêu với tôi à?” Ninh Thiên liếc mắt nhìn cô ta.

“Cậu… Cậu là ai…” Ôn Thanh Lam kinh ngạc nhìn anh, “Cậu thật sự là sinh viên năm nhất trường chúng ta sao?”

“Lớp lâm sàng hai, không tin thì tự kiểm tra đi.” Ninh Thiên không kiên nhẫn xua tay.

Thời điểm anh xoay người lại, một cơn gió mạnh đột nhiên ập đến!

Là Đoàn Thuỷ Lưu!

Anh ta không thế chấp nhận thất bại trước mặt mọi người, lại tiếp tục công kích Ninh Thiên!

“Đánh lén đến nghiện phải không?”

Ninh Thiên bực mình, xoay người nắm lấy lòng bàn chân đang đá tới của Đoàn Thủy Lưu, vặn ngược một cái!

Một âm thanh giòn tan vang lên, một tiếng thét khủng khiếp đột nhiên vang vọng trong võ quán: “A a a… chân của tôi!!”

“Chân anh bị gãy rồi.” Ninh Thiên tàn nhẫn nói.

“Đại sư huynh, đại sư huynh!!” 

Đám người câu lạc bộ võ thuật cổ truyền

chạy tới, hoảng sợ nhìn Đoàn Thuỷ Lưu.

Đoàn Thủy Lưu đau đến mức sắp khóc, quỳ gối ôm lấy chân mình, cao giọng quát:

“Gọi xe cứu thương! Ngáy người ra đó làm gì, mau gọi xe cứu thương! Chân tôi không thế gãy được!”

“Tên họ Ninh kia, chờ đó cho ông đây! vẫn chưa kết thúc đâu! Cậu nhất định phải chết!! A…”

Mọi người nhanh chóng gọi cấp cứu.

“ừm, cứ như vậy thì không ai ở Thanh Châu dám gây rối với mình nữa.”

Ninh Thiên thầm nghĩ, đút hai tay vào túi quần, đi ra khỏi võ quán.

Ngay khi anh chuấn bị rời khỏi trung tâm hoạt động sinh viên, ôn Thanh Lam lại ngăn anh lại, “Cậu chờ một chút!”

“Lại gì nữa?”

Ninh Thiên không kiên nhẫn xoay người, phát hiện lần này bên cạnh ôn Thanh Lam có một ông lão mặc âu phục.

Ông lão khoảng bảy mươi tuổi, cầm cây gậy gỗ hoa lê, có mái tóc bạc và khuôn mặt hiền lành, đang nhìn anh với ánh mắt phức tạp.

“Xin chào lão hiệu trưởng.” 

“Xin chào lão hiệu trưởng.”

Một số sinh viên đi ngang qua chào hỏi.

Ninh Thiên nghe thấy xưng hô của bọn họ, trừng mắt nhìn ôn Thanh Lam không nói nên lời.

Nhanh như vậy đã đi báo cáo, được lắm!

òn Thanh Lam đang định giải thích gì đó nhưng ông lão chống gậy lại mỉm cười: “Ha ha, tôi không nghĩtrong số những sinh viên năm nhất của đại học Thanh Châu lại có một cao thủ ngoại kình, không biết cậu tới từ đâu.”

“Tôi chỉ là một sinh viên bình thường.” Ninh Thiên trả lời.

“Sinh viên bình thường mà có thể đánh bại Tiểu Đoàn chỉ bằng một chiêu?”

Ông lão chống gậy cau mày nói: “Anh bạn trẻ, cậu biết không, Tiếu Đoàn vừa giành giải ba Cuộc thi Võ thuật tỉnh Giang Nam, nhà trường đã quyết định cử cậu ấy đến võ quán Long Hổ!”

“Tôi không biết về cuộc thi võ thuật, tôi cũng chẳng biết võ quán Long Hố gì, tôi chỉ biết anh ta cực kỳ cùi bắp.” Ninh Thiên thành thật nói.

“Cậu!”

Ôn Thanh Lam nghe Ninh Thiên làm nhục đại sư huynh của mình nên rất tức giận.

Nhưng nghĩ đến việc đại sư huynh vừa bị 

một chiêu đánh bại, đánh lén cũng đánh không lại, cô liền á khẩu không nói nên lời.

Người tên Ninh Thiên này từ đâu tới!

“Anh bạn trẻ, chúng ta đến văn phòng của tôi nói chuyện đi.”

Vẻ mặt ông lão trở nên nghiêm nghị, ông nói:

“Cậu vừa bẻ gãy chân của Tiểu Đoàn, chuyện này nghiêm trọng hơn cậu nghĩ rất nhiều, nếu tôi không hòa giải, từ nay về sau, con đường tu luyện võ thuật của cậu rất có thế sẽ bị cắt đứt.”

“Suy cho cùng thì người trẻ tuổi các cậu ra tay đều là khônq biết nặnq nhe qì.”v