Chương 14: Hội Đấu Giá Khai Mạc

Đợi đến khi Từ Phương trở lại tầng năm, hội đấu giá lần này cũng sắp bắt đầu.

Từ Phương biết ghế Lăng Thanh Thù đang ngồi nên dưới sự hướng dẫn của một thị nữ Từ Phương đi theo vào bên trong.

Từ Phương không biết là, sau khi hắn tiến vào ghế, thiếu niên lúc trước cùng hắn tranh linh thảo ở dưới lầu cũng đi ra.

“Vậy mà không tìm thấy tên kia, vừa rồi lại dám trêu cợt bản thiếu gia.

Thiếu niên vừa đi vừa nhỏ giọng thì thầm.

Đối với chuyện vừa rồi, người thiếu niên này hiển nhiên có chút canh cánh trong lòng.

Đợi đến khi Từ Phương ngồi vào chỗ ở ghế lô, hội đấu giá lần này cũng chính thức bắt đầu.

Một tu sĩ Trúc Cơ kỳ trực tiếp lên đài, xem ra ông ta chính là người chủ trì buổi đấu giá lần này.

“Các vị, lão phu khách khí, lần đấu giá này sẽ do ta làm chủ trì, hy vọng các vị đều có thể thắng lợi trở về.” Tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng không nói nhảm, trực tiếp bắt đầu hội đấu giá lần này.

Kiện đồ vật thứ nhất là một bí pháp Hoàng cấp trung phẩm.

Khi tu sĩ Trúc Cơ kỳ giải thích yêu cầu về bí pháp này đã có hai thế lực nhìn trúng bí pháp này, bắt đầu một vòng mới đấu giá.

Mà đối với bí pháp Hoàng cấp trung phẩm này, Từ Phương cùng Lăng Thanh Thù đều coi thường.

Bởi vì Từ Phương đã nắm giữ nhiều thuật pháp đẳng cấp cao, chỉ là hoàng cấp trung phẩm thật sự không đáng chú ý.

Mà Lăng Thanh Thù cũng bởi vì có sự tồn tại của Từ Phương trong nhận thức của Lăng Thanh Thù, đã có Từ Phương lão tổ ở đây thì Thiên Lam Tông chắc chắn sẽ không thiếu khuyết công pháp thuật pháp bí pháp.

Vì một bản bí pháp hoàng cấp trung phẩm mà người phát ngôn của hai thế lực đã có một cuộc cạnh tranh nho nhỏ.

Cuối cùng bí pháp hoàng cấp trung phẩm này rơi vào tay người có khả năng trả giá cao.

Có kiện đồ vật thứ nhất hoàn mỹ bán ra, buổi đấu giá này tiến hành có thể nói là rất thuận lợi.

Công pháp, thuật pháp, pháp bảo, đan dược, phù lục.

Lần này trong buổi đấu giá, đồ vật bán đấu giá có thể nói là đủ loại.

Trong đó không ít thứ đối với tu sĩ Kim Đan kỳ đều có công hiệu cường đại.

Nhìn những thứ linh vật từng khiến cho mình thấy thèm, bây giờ Lăng Thanh Thù lại không có khát vọng như vậy.

Có Từ Phương tồn tại, tầm mắt của nàng đã tăng lên một cách đáng kể trong thời gian này.

Trước đó có lẽ sẽ bởi vì một gốc linh thảo có thể tăng phúc tu hành mà kích động, nhưng hiện tại thì sẽ không như vậy.

“Buổi đấu giá hôm nay tiến hành thuận lợi đến kỳ lạ.

Hôm nay chỉ còn lại hai vật phẩm.

Chúng ta nhìn một chút vật áp trục hội đấu giá lần này.”
Hai tu sĩ của phòng đấu giá đem một vật đặt lên đài, sau khi tu sĩ Trúc Cơ kỳ nói xong mở ra tấm vải đỏ.

Đợi đến khi hình dáng vật phẩm áp trục hiện ra ở trước mặt mọi người, vẻ mặt Từ Phương vẫn luôn không đếm xỉa tới lúc này đã nghiêm túc một chút.

Nhìn xem vật đặt trên đài kia, Từ Phương lại là có một loại cảm giác quen thuộc xa lạ.

“Phải lấy được vật này” đây là yêu cầu của Từ Phương đối với Lăng Thanh Thù.

Trên đài, tu sĩ Trúc Cơ kỳ vẫn đang giới thiệu vật thần bí được đưa ra kia.

“Đây là đồ vật mà mấy tán tu mang ra từ trong một bí cảnh, chúng ta chỉ có thể nhìn ra vật này rất bất phàm, lại không có biện pháp cụ thể xác nhận đây là thứ gì”
Thốt ra lời này tất cả ánh mắt của mọi người đều bị hấp dẫn.

Bí cảnh, không biết, hai danh từ này đụng vào nhau, thường thường sẽ đại biểu cho kỳ ngộ lớn.

Thứ từ trong bí cảnh mang ra ngoài chỉ cần là có thể dùng, không có chỗ nào mà không phải là tinh phẩm.

“Kiện vật phẩm này chịu sự ủy thác của người khác, chỉ đổi đan dược phụ trợ tu hành, bây giờ thỉnh các vị ra giá.

Thốt ra lời này, toàn bộ người trong phòng đấu giá, bất kể là dưới khán đài hay là khách nhân trong rạp, cũng hơi sững sờ.

Lần đấu giá này, lại phải dùng đan dược phụ trợ tu hành để đổi.

Đây là tình huống như thế nào, linh thạch cầm trong tay sẽ phỏng tay sao?
Ở trong ghế lô Lăng Thanh Thù nghe nói như thế sắc mặt cũng biến đổi nhưng là biến thành rất mừng rỡ.

Đan dược phụ trợ tu hành, trước mắt Thiên Lam Tông bọn họ giống như không bao giờ thiếu loại đan dược này.

Vị Từ Lão Tổ đang ngồi bên cạnh nàng có năng lực luyện đan kinh khủng, Lăng Thanh Thù đã tự mình lĩnh giáo qua.

Đợi thật lâu về sau, toàn bộ người ở phòng đấu giá không còn ra giá đối với kiện vật phẩm này, Lăng Thanh Thù tức thời mở miệng.

“Một bình đan dược phụ trợ tu hành Kim Đan kỳ, có thể đề thăng ba thành hiệu suất tu hành.”
Lời này nói ra, lại không có ai tới đấu giá cùng Lăng Thanh Thù.

Nếu như không có gì ngoài ý muốn thì đồ vật này sẽ thuộc về Từ Phương sau lưng Lăng Thanh Thù.

“Trên tay của ta có đan dược hiệu quả tương đương, ta ra một bình rưỡi.”
Một bình rưỡi, phần lớn một bình chứa mười hai viên, một bình rưỡi đó chính là mười tám viên.

Lập tức lấy ra mười tám viên đạn dược loại phụ trợ tu hành này, có thể nói là có kinh nghiệm đấu giá phong phú cường đại.

Dù sao không phải là mỗi người đều giống như Từ Phương, có một loại năng lực luyện đan kinh khủng.

Nghe thấy có người đấu giá cùng mình, mà chuyện Từ Phương phân phó lại không thể sơ thất.

Lăng Thanh Thù lên tiếng lần nữa, trực tiếp tăng giá đến hai bình.

Đối phương dường như cũng nhất định phải có được, không chút nghĩ ngợi liền thêm hai bình rưỡi.

Lại một lần nữa bị đ è xuống, vẻ mặt Lăng Thanh Thù rất khó coi.

Đây là chuyện Từ Phương an bài, nếu không thuận lời hoàn thành, thật là sai lầm cực lớn.

“So với hắn, thứ này ta muốn.”
Từ Phương nghe được quá trình đấu giá, tất nhiên là biết chuyện gì xảy ra.

Đối với số đan dược trên người Lăng Thanh Thù, Từ Phương cũng có một con số sơ bộ, dù sao cũng là hắn cho.

Nhận được chỉ thị của Từ Phương như vậy, Lăng Thanh Thù lại một lần nữa tăng giá đến ba bình.

Đối phương nghe được Lăng Thanh Thù tăng giá thì thần sắc kiên định, cũng trầm mặc, không biết vì một thứ không rõ lai lịch cùng Lăng Thanh Thù cạnh tranh rốt cuộc là tốt hay xấu.

Trầm mặc thật lâu.

Đối phương cuối cùng không lên tiếng, hiển nhiên là nhường lại cho Lăng Thanh Thù.

Đợi đến khi tu sĩ Trúc Cơ kỳ đấu giá một món cuối cùng của hôm nay, Lăng Thanh Thù gọi thị nữ tới để bọn họ gọi quản sự đến.

Đợi đến khi Lăng Thanh Thù đem ba bình đan dược để phụ trợ tu hành, giao cho quản sự phòng đấu giá, thứ Từ Phương muốn đã được đưa đến ghế của bọn họ.

Đây là một thứ hình bầu dục, toàn thân đen như mực, toàn thân cao thấp không có một chút lộng lẫy, nhìn không ra làm bằng vật gì.

Từ Phương vận chuyển chân khí trong cơ thể trên tay, mỗi một lần vuốt v e ở trên thân vật này sẽ phát ra một chút ánh sáng ảm đạm.

Từ Phương đối đãi với thứ hình bầu dục này giống như đối đãi một kiện đồ sứ tuyệt đẹp, không dám dùng quá nhiều sức.

Lăng Thanh Thù vẫn luôn chú ý động tác của Từ Phương, nàng nhìn thấy sau khi Từ Phương vuốt v e thì vật kia kiện phát ra từng đợt ánh sáng, Lăng Thanh Thù biết lão tổ cố gắng mua thứ này rất là bất phàm.

Cho nên Lăng Thanh Thù nhìn vô cùng cẩn thận, ánh mắt đều tập trung ở trên người Từ Phương, chỉ sợ bỏ lỡ bất kỳ một chi tiết nào tiếp theo.

.