Nửa tháng sau, trong một sơn cốc nào đó bên ngoài Tề Châu.
Vị tu sĩ Kim Đan kỳ của Linh Bảo các, sớm đã ở chỗ này chờ đợi.
Theo thời gian trôi qua, các tu sĩ ngày đó ở Linh Bảo các biết được bí cảnh biến mất cũng lục tục chạy tới.
Đương nhiên, tu sĩ chạy tới tuyệt đối không chỉ có những người có mặt trong phòng đấu giá ngày hôm đó.
Trong nửa tháng này, tin tức bên ngoài Tề Châu xuất hiện một bí cảnh mới, đã truyền ra trong một ít vòng tròn.
Không ít tu sĩ có tu vi không đủ đã bắt đầu hộ bằng gọi hữu triệu tập đồng bạn, cầu mong đạt được đại cơ duyên trong bí cảnh.
Giá trị của một bí cảnh đối với những tu sĩ này mà nói, chính là khó có thể tưởng tượng được.
Cơ hội một bước lên trời, ở ngay trong bí cảnh này.
Đan dược, pháp bảo, công pháp, đều có khả năng đạt được trong bí cảnh.
Ngựa không ăn cỏ đêm thì không béo, người không hoành tài không giàu, bí cảnh chính là nguồn tài phú tốt nhất.
Từ Phương cùng Lăng Thanh Thù cũng có mặt trong những tu sĩ này, so với nửa tháng trước, khí tức của Lăng Thanh Thù càng thêm nội liễm.
Nhưng nếu có người đứng đối diện với Lăng Thanh Thù, sẽ phát hiện phong mang trong mắt nàng càng sâu, đó là kiếm ý.
Ở giữa tu sĩ, có một quần thể đặc thù, cả đời chỉ nuôi dưỡng một thanh pháp bảo trường kiếm, toàn lực theo đuổi sát phạt.
Bọn họ chính là Kiếm Tu, sức chiến đấu của Kiếm Tu, ở trong quần thể tu sĩ chính là tồn tại số một số hai.
Kiếm Ý chính là đặc điểm rõ rệt nhất của đám người này, mà hiện tại trong mắt Lăng Thanh Thù, đã có một tia kiếm ý như vậy.
ý
Đối với chuyện Lăng Thanh Thù ngộ ra kiếm ý, Từ Phương cũng rất ngoài ý muốn.
Ngày đó, tuy nói Lăng Thanh Thù không chừng có thể trở thành nữ Kiếm Tiên, nhưng hắn cũng chỉ là thuận miệng nhắc tới, không ngờ ngày hôm sau trên người Lăng Thanh Thù liền xuất hiện một tia hình thức ban đầu của kiếm ý.
Điều này làm cho Từ Phương có chút cảm khái, chẳng lẽ trong một vạn năm bế quan này của mình, tiềm năng thân thể bị khai quật tạo thành một loại thần thông xuất khẩu thành thật.
Vị tu sĩ Kim Đan kỳ của Linh Bảo các, một mực đánh giá đám người đang không ngừng kéo đến.
Ngay khi ánh mắt của ông ta đặt ở trên người Lăng Thanh Thù, Lăng Thanh Thù liền sinh ra cảm ứng, trực tiếp đối mắt cùng tu sĩ Kim Đan kỳ này liếc mắt nhìn nhau.
Một đạo kiếm ý vô hình ẩn chứa ở trong ánh mắt của Lăng Thanh Thù, ngay khi vị tu sĩ Kim Đan kỳ của Linh Bảo các cùng nàng đối mắt nhìn nhau, chỉ cảm giác hai mắt đau đớn.
Ông ta nghĩ hoài cũng không rõ, vì cái gì mà chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, một tu sĩ mới vào Kim Đan kỳ như Lăng Thanh Thù lại có thể phát sinh biến hóa lớn như vậy.
Lúc trước, khi còn ở Linh Bảo các, tu sĩ Kim Đan kỳ cũng đã đánh giá qua Lăng Thanh Thù, nhưng Lăng Thanh Thù không hề cảm giác được.
Hiện tại chỉ thoáng nhìn, đã bị Lăng Thanh Thù phát hiện, khí thế của mình thế nhưng lại còn hơi yếu hơn một phần.
Sau khi thu hồi ánh mắt của mình, tu sĩ Kim Đan kỳ này đang cảm khái, loại tông môn có truyền thừa lâu dài như Thiên Lam Tông quả nhiên là có nội tình.
Một vị lão tổ không biết từ đâu chui ra, đầu tiên là trực tiếp tiêu diệt Vân Sơn Tông, hiện tại lại có thể
khiến cho một tu sĩ Kim Đan kỳ ở trong nửa tháng phát sinh biến hóa lớn như vậy.
Theo thời gian trôi qua, tu sĩ trong sơn cốc này càng ngày càng nhiều.
Đợi đến giữa trưa, tu sĩ Kim Đan kỳ này lấy ra một khối ngọc bài từ trong túi đựng đồ.
Sau khi đem một đạo pháp lực rót vào giữa ngọc bài, tu sĩ Kim Đan kỳ này liền đem ngọc bài ném vào giữa không trung.
Ánh mặt trời chiếu rọi lên trên ngọc bài, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ánh sáng do ngọc bài khúc xạ ra tạo thành một bức họa sơn thủy.
Có cung điện, có quần sơn, nhưng cảnh tượng ở giữa lại là một mảnh hoang vắng.
“Chư vị, qua một nén nhang nữa, cửa vào bí cảnh này sẽ mở ra, hy vọng các vị có thể tuân thủ ước định với Linh Bảo các chúng ta ngày hôm đó”
Tu sĩ Kim Đan kỳ cao giọng nói.
“Linh Bảo các chúng ta chỉ cần một thứ trong bí cảnh, về phần các bảo vật khác các vị tự mình quyết định.
“Còn nữa, trong bí cảnh nguy cơ trùng trùng điệp điệp, sinh tử của mỗi người các vị đều nghe theo thiên mệnh đi!”
Lời này vừa nói xong, bức họa trên bầu trời cũng hoàn toàn thành hình.
Tu sĩ Kim Đan kỳ này trực tiếp phóng người bay lên, vọt vào trong bức họa.
Những tu sĩ có mặt ở đây nhìn thấy cảnh tượng này, một đám cũng đều vận chuyển pháp lực trong cơ thể, vọt vào bên trong bức họa.
Từ Phương giữ lại Lăng Thanh Thù đang định vọt vào, ở tại chỗ cẩn thận đánh giá bức họa kia.
Sự tồn tại của bí cảnh này rất đặc thù, theo lý giải của hắn, đây rất có thể là một phương không gian độc lập hoặc là một tiểu thế giới.
Ngọc bài tu sĩ Kim Đan kỳ đánh ra, chính là chìa khóa của cửa vào của một phương bí cảnh.
Nhìn cảnh tượng bên trong bức họa đang trôi nổi giữa không trung, Từ Phương cảm thấy có chút quen mắt, dường như đã nhìn thấy ở nơi nào đó.
Nhìn sơn thủy bên trong bức họa, một cỗ ký ức ẩn sâu từ trong đầu Từ Phương từ từ hiện lên.
Đã không nhớ rõ là bao nhiêu năm trước, khi đó Từ Phương còn là thiếu niên, là đại đệ tử khai sơn của Thiên Lam Tông.
Những năm đó, ở phía sau Từ Phương vẫn có một tiểu tùy tùng.
Đợi đến khi Từ Phương bị vây khốn ở Luyện Khí kỳ không thể Trúc Cơ, mà tiểu tùy tùng kia lại bắt đầu triển lộ thiên tư của mình.
Về sau, tiểu tùy tùng kia thoát ly Thiên Lam Tông, một mình lang bạt thiên hạ, trước khi xuống núi, hắn nói với Từ Phương.
“Thiếu gia, chờ đến khi ta trở về, khẳng định có thể giúp ngươi đột phá đến Trúc Cơ.
Đợi đến khi Từ Phương gặp lại tiểu tùy tùng kia, đã là chuyện của rất nhiều năm về sau.
Lúc ấy tông chủ đời thứ sáu Thiên Lam Tông đều đã phi thăng, tiểu tùy tùng có thiên tư xuất chúng kia cũng đã thành tông chủ đại tông môn một phương.
Lúc ấy, chính là ở giữa một mảnh sơn thủy như vậy, Từ Phương vẫn là Luyện Khí kỳ cùng tiểu tùy tùng đã thành tựu hợp đạo ngồi luận đạo.
Về sau, Từ Phương trở lại Thiên Lam Tông tiếp tục bế quan, mà tiểu tùy tùng kia thì bỏ lại tông môn, một lần nữa đi truy tìm phương pháp để Từ Phương bước vào Trúc Cơ.
Từ đó về sau, Từ Phương không còn gặp qua tiểu tùy tùng nữa, mà tông môn người kia sáng lập, rất nhiều năm sau cũng biến mất khỏi đại lục.
Từ Phương không nghĩ tới, hôm nay lại ở chỗ này nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc như vậy.
Từng màn từng màn cảnh tượng hiện lên trong đầu, Từ Phương cũng cẩn thận nhớ lại từng cảnh tượng.
Nhìn thấy bộ dáng Từ Phương như thế, Lăng Thanh Thù cũng không nói gì, chỉ ở đó nhìn Từ Phương.
Mà trên vai Từ Phương, cũng có một tiểu tử vô cùng hoạt bát, là đầu Vân Thú kia.
Ấu thú Vân Thú nhìn cảnh tượng trong bức họa, vung móng vuốt nhỏ lên, nhẹ nhàng xẹt qua bên tai Từ Phương vài cái.
Không nhận được đáp lại như trong tưởng tượng, ấu thú Vân Thú liền phun ra một ngụm mây mù, phun lên mặt Từ Phương.
Cảm giác lạnh lẽo cắt đứt hồi ức của Từ Phương, hắn sờ sờ cái đầu nhỏ bé của Vân Thú, nhỏ giọng hỏi.
“Có phải ngươi đi ra từ nơi đó không?”
Ấu thú Vân Thú nghe Từ Phương nói, nhìn bức họa lại nhìn Từ Phương, suy tư một lát mới gật đầu.
Nhận được đáp lại như thế, trên mặt Từ Phương cuối cùng cũng lộ ra nụ cười.
Thoạt nhìn, mình cùng đầu ấu thú Vân Thú này thật đúng là vô cùng hợp ý.
“Đi, chúng ta đi vào xem một chút.
Từ Phương bước ra một bước, thân hình trong nháy mắt liền xuất hiện trước cửa vào bức họa sơn thủy.
Lăng Thanh Thù đi theo phía sau Từ Phương, một bước bước vào trong bức họa sơn thủy.
Đợi đến khi giờ Ngọ trôi qua, bức họa sơn thủy đột ngột biến mất ở giữa sơn cốc, ngay cả khối ngọc bài kia cũng biến mất không thấy.
.