Về Lăng Hư đan, Từ Phương có nhớ thời điểm khố phòng Thiên Lam Tông có nhiều nhất cũng không vượt quá số lượng mười ngón tay.
“Lão tổ, Lăng Hư Thảo đã quý giá như vậy, vì sao lại biến thành như bây giờ?”
Từ Phương lắc đầu, hắn cũng không rõ, trên thực tế hắn cũng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Là vì đan phương Lăng Hư đan thất truyền? Không có ai biết chỗ quý giá của Lăng Hư Thảo sao? Hay là có nguyên nhân gì khác.
Lúc này từ trong lò luyện đan đã truyền ra mùi hương thơm.
Thần niệm của Từ Phương đã sớm nắm rõ tình hình trong lò đan như lòng bàn tay.
Cho nên lúc này không có mấy kinh ngạc, chỉ hơi vận chuyển chân khí trong cơ thể, kết ra từng ấn quyết.
Khi ấn quyết cuối cùng được kết thành, đan lô liền tự động mở ra, mấy viên đan dược tròn nhỏ bị Từ Phương hút ra.
Từ Phương đưa đan dược cho Lăng Thanh Thù, đồng thời nói: “Những đan dược này cho ngươi, lát nữa ta lại luyện thêm một lò khác.
Còn những viên đan dược này có công hiệu là tăng tốc độ tu luyện của ngươi, lò tiếp theo sẽ tăng cơ hội ngưng kết Kim Đan cho ngươi.
Ba tháng ngưng kết Kim Đan, đây đã là kỳ hạn trễ nhất mà Từ Phương cho Lăng Thanh Thù.
Mặc dù người đời tu hành có câu “Ba năm Luyện Khí, mười năm Trúc Cơ, trăm năm Kim Đan”.
Nhưng đối với những thiên tài có tài nguyên đầy đủ, có cao nhân đại năng chỉ điểm.
Luyện Khí, Trúc Cơ chỉ là tiểu đạo, phần lớn tu luyện ba năm, năm năm là đã có tu vi Kim Đan rồi.
Mà bây giờ, Lăng Thanh Thù cũng có tông môn, tài nguyên cũng không phải thiếu, còn có lão yêu quái như Từ Phương chỉ điểm.
Lăng Thanh Thù có được công pháp và đan dược, liền tiến vào trong một gian thạch thất để bế quan.
Có Từ Phương, nàng không cần phải lo lắng Thiên Lam Tông sẽ xuất hiện vấn đề gì.
Hơn nữa nếu thực sự là vấn đề mà Từ Phương không giải quyết được, có nàng hay không cũng vô dụng.
Từ Phương ngồi ở chủ vị đại điện, nhìn đám đệ tử ít ỏi trước mắt.
Mặc dù nhân số không nhiều, thiên phú cũng bình thường, nhưng Từ Phương vẫn rất hài lòng.
Tối thiểu nhất là những ngày này khi Thiên Lam Tông lâm vào nguy cơ, các đệ tử và trưởng lão đều có mặt đầy đủ, sống chết với Thiên Lam Tông.
Có câu nói, mặc dù thế hệ đệ tử này không phải thế hệ tốt nhất ta từng dạy, nhưng lại là thế hệ khiến cho ta hài lòng nhất.
Từ Phương rất hào phóng đối với các đệ tử, tự mình ra tay luyện không ít đan dược phụ trợ tu hành cho bọn họ.
Trong đó Trúc Cơ đan các loại đối với Từ Phương thì không khác gì hạt đường hạt đậu, luyện chế ra rất nhiều.
Đối với những đệ tử Luyện Khí kỳ khốn đốn không thể đột phá đến Trúc Cơ, Từ Phương rất rộng rãi phân phát một người hai viên.
Hai viên, có nhiều quá hay không?
Đối với đệ tử Thiên Lam Tông, hai viên chính là sinh mạng, là hy vọng tu hành.
Mà đối với Từ Phương, hai viên, ngay cả hạt đậu cũng không bằng.
Mười vạn năm, Trúc Cơ đan mà Từ Phương ăn đủ để xếp thành một tòa núi nhỏ.
Nếu như nhất định phải tính ra con số cụ thể, vậy khẳng định là một con số không nhỏ.
Đối với những đệ tử và trưởng lão này, mấy ngày nay Từ Phương có thể nói là dùng ra hết bản lĩnh.
Nếu thiếu thủ đoạn công kích, Từ Phương sẽ truyền xuống thuật pháp mà đệ tử Thiên Lam Tông vạn năm trước thường tu hành.
Nếu thiếu thủ đoạn phòng ngự, Từ Phương liền đi chém giết linh thú, dùng huyết thú vẽ phù.
Loại phù lục phòng ngự như này, mỗi người được cho năm, sáu tấm.
Tóm lại chính là, ngươi thiếu cái gì ta cho cái đó.
Mặc dù bây giờ Thiên Lam Tông không còn là đại tông môn đệ nhất thiên hạ, nhưng đối với số đệ tử ít ỏi này.
Từ Phương cảm thấy mình tuyệt đối không thể keo kiệt, nhớ ngày đó khi đệ tử Thiên Lam Tông xuất hành ra bên ngoài, không người nào mà không làm cho người đời phải hâm mộ.
Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, loại chuyện này về sau không thể xảy ra nữa.
Từ Phương còn muốn cho người đời biết, dù là Thiên Lam Tông sa sút, cũng không phải tông môn mà bọn họ có thể tùy ý coi thường.
Trên cột cờ đại môn Thiên Lam Tông, bộ xương trắng của cường giả Kim Đan chính là tấm gương tốt nhất.
Thời gian sau đó, đệ tử Thiên Lam Tông cũng phát hiện.
Vị Từ Lão Tổ tu vi thâm sâu khó lường, không biết đã bao nhiêu tuổi này thật là bình dị gần gũi, hết lòng quan tâm đối với việc tu hành của bọn họ.
Hơn nữa Từ Lão Tổ còn rất toàn năng, luyện đan luyện khí bày trận vẽ phù, cái gì cũng biết.
Lại thêm sự tích Từ Lão Tổ hủy diệt Vân Sơn Tông, ngược sát cường giả Kim Đan trước đó.
Bây giờ đệ tử Thiên Lam Tông hành tẩu tại Tề Châu không khác gì đệ tử Vân Sơn Tông hành tẩu ngày xưa.
Đi đến đâu cũng là nhân vật chói mắt nhất, khiến cho người ta phải chú mục.
Cứ như thế, dần dần xưng hô Từ Lão Tổ cũng khắc hoạ sâu trong lòng tu sĩ Tề Châu.
Có người nói Từ Lão Tổ là một đạo nhân tóc trắng, có tu vi bán bộ Nguyên Anh, mỗi khi ra tay chính là kinh thiên động địa.
Cũng có người nói Từ Lão Tổ là tông chủ đời trước nữa của Thiên Lam Tông, nói lời này cũng có lý, làm cho nhiều người tin là thật.
Mà những người thực sự thấy mặt Từ Phương, tất cả đều im lặng không nói.
Chỉ sợ nhiều lời không đâu lại chọc tới Từ Phương, chọc tới con quái vật mà ngay cả trong mộng cũng sẽ bị dọa cho mồ hôi lạnh chảy toàn thân.
Cây to đón gió, biểu hiện của Từ Phương tất nhiên đã hấp dẫn sự chú ý của một số người.
Quận Thiên Vũ, phủ thành chủ.
Mười hai vị tu sĩ ngồi vây quanh một chỗ, trên thân mỗi người đều tràn ngập khí tức cường đại.
Nếu có người ngoài ở đây, nhất định sẽ giật mình, bởi vì mười hai người này đều là tu sĩ Kim Đan, cũng đều là Kim Đan hậu kỳ, khoảng cách Nguyên Anh kỳ không còn quá xa.
Người cầm đầu lên tiếng nói: “Tất cả đều đã nghe nói rồi chứ? Gần đây Tề Châu xuất hiện một tu sĩ được người đời gọi là Từ Lão Tổ, nghe nói là một vị lão tổ của Thiên Lam Tông”
“Thiên Lam Tông, tông môn đã xuống dốc từ lâu đó hả?” Có người cười khặc khặc nói.
“Không tưởng tượng nổi, tại quận Thiên Vũ chúng ta lại có một tông môn đã từng huy hoàng như vậy, không biết máu thịt của đám người này có hương vị như thế nào đây?
Người này vừa nói, trong mắt tràn đầy sự khát máu.
Trong mười hai người, phản ứng mỗi người đều khác nhau.
“Có ai hiểu rõ chuyện này hay không?”
“Người dưới hồi báo, trước mắt có ba tu sĩ Kim Đan chết trong tay hắn, hai người là của Vân Sơn Tông, còn có một người là tán tu.
Người cầm đầu nói xong liền lấy ra một bức tranh, phía trên vẽ Từ Phương.
Trong mười hai người, duy nhất có một người là nữ nhân, nhìn bức họa Từ Phương, trong hai mắt vậy mà lại hiện vẻ dâm tà.
“Tiểu bạch thỏ này nhìn không tệ”
“Một tên tiểu tử tr ym nhỏ thôi, Ngư Tam Nương.” Một người hán tử nhìn người đàn bà nói.
“Còn hơn của ngươi!”
“Ngươi…”.