Từ trên trần, một luồn sáng bắn mạnh qua vách tường.
Như một tín hiệu bắt đầu, một chấn động không thấy được lại hất văng Tiếu Phong đập xuống nền.
Mọi thứ lại tiếp tục.
Một luồng công kích khác chấn cho Tiếu Phong nằm vật vã dưới nền đá. Cứ như vậy, thời gian dần trôi qua, Tiếu Phong lăn lộn cho đến khi quần áo nó nát tươm thì hình phạt cũng kết thúc. Nó nằm vật vờ ở đấy, mấy Quỷ nô đứng bên ngoài nhìn vào nhưng không dám chạy đến giúp nó.
-Hừ! – Giọng “hừ” của Quỷ Vương vọng lại – Quỷ tộc ta mang tiếng man rợ, nhưng không ai vô sỉ như ngươi! Tạm thời ta tha! Ngươi hãy về mà suy nghĩ lại đi!
Rồi cái giọng của Quỷ Vương như từ thiên không đổ xuống, bình thản mà lạnh ngắt.
-Đưa Tiểu Vương về cung!
Lại một luồng chấn động nữa đánh văng Tiếu Phong vào tường làm nó bất tỉnh nhân sự.
…………………………………………………………….
Khi Tiếu Phong tỉnh lại có lẽ đã là ngày hôm sau. Một con bé Quỷ nô rụt rè đứng bên cạnh nó. Tiếu Phong đưa mắt nhìn con bé rồi ráng chồm người dậy. Chợt nó bất lực, ngã oạch lại xuống giường. Nó đã được đưa ra khỏi Thần Điện. Suốt một tuần trăng bị giam trong hành lang tội lỗi của Thần Điện, nó tưởng đã phát điên rồi. Nhưng giờ được đưa về lại cung điện, nó chợt có một cảm giác chán ghét nơi này. Tiếu Phong nhìn qua con bé Quỷ nô là con bé run rẩy cúi gằm mặt xuống. Con bé chỉ khoảng mười ba. Nhưng dáng người đã lớn hơn những thiếu nữ cùng tuổi rất nhiều. Nó chưa từng thấy con bé này bao giờ. Tiếu Phong không để ý nữa mà mơ hồ nhìn lên khoảng không. Mãi một lúc rất lâu, nó mới lên tiếng:
-Đỡ ta dậy!
Con bé Quỷ nô lung túng một lúc mới đưa tay đỡ Tiếu Phong. Tiếu Phong lấy được thế đứng dậy rồi chập chững đi qua hành lang quen thuộc. Hành cung này của nó cũng giống với hơn năm chục hành cung khác của mấy bà phi tần. Nhưng khác là ở đây thoáng hơn và được thiết kế rất đẹp. Bởi nơi này nó được “thừa kế” từ mẹ nó.
Băng qua một hành lang là tới nơi nó rất thích. Một bể nước được thiết kế với những hòn núi giả xung quanh, phía trên ngọn núi giả cao nhất còn có một đầu rồng đang phun nước. Dòng nước ánh màu tím chảy xuống là bung lên những làn hơi nước cũng màu tím. Tiếu Phong hú lên một tiếng tựa như rất đau đớn rồi nó xé toạc bộ quần áo rách nát trên người mà lao ùm xuống bể. Quỷ tộc từ lâu đã sống tại U Minh đại lục khắc nhiệt này, cho nên, từ khi còn nhỏ, thân thể của Quỷ tộc đã phát triển hơn Nhân Tộc và Thần tộc. Thêm nữa, cơ thể phát triển còn nhờ đôi cánh sau lưng hấp thụ ma khí ôn dưỡng. Cho nên mới mười lăm tuổi nhưng Tiếu Phong đã cao hơn bảy thước. Thân thể nảy nở.
Phải nói là Quỷ tộc phát dục rất sớm. Chẳng qua nghĩ tới đôi cánh nhỏ bằng bàn tay sau lưng nó thì nhìn buồn cười phải biết.
Con bé Quỷ nô cũng mon men lại gần bể, thấy Tiếu Phong thế thì giật mình sợ hãi quay mặt đi. Tiếu Phong cứ để mình bập bềnh trong nước như thế. Tiếu Phong theo thói quen đang định gọi thì chợt nhớ là dường như toàn bộ Quỷ nô vốn phục vụ nó bây giờ đã không còn thấy một ai ở trong này nữa.
Nó quay qua nhìn Con bé Quỷ nô đang rụt rè đứng phía trên:
-Quỷ nô trong cung đâu hết rồi?
-Nô tỳ không biết… – Con bé ấp úng – Sáng nay nô tỳ vừa mới được đem đến đây nên…
-Vậy sao! – Tiếu Phong lơ đãng nằm xuống chổ cạn nhất gần thành bể, nó nhìn lên bầu trời cuồn cuộn ma vân – Xuống đây tắm ta cho ta đi!
Con bé Quỷ nô run rẩy hơn, có vẻ nó biết chuyện sẽ thế này. Con bé một tay đang túm vạt áo, một tay nắm gấu váy. Cuối cùng con bé định cởi ra.
-Không cần! Xuống đây tắm cho ta là được!
Con bé Quỷ nô lung túng một chập nữa rồi cũng lội xuống bể. Con bé run rẩy đưa tay chạm vào Tiếu Phong.
-Ngươi tên gì?
-Nô… nô tỳ… nô tỳ tên tiểu Nhất!
-Tiểu Nhất? – Tiếu Phong nhíu mày – Sao tên kì vậy?
-Nô tỳ mới.. mới được đưa vào cung. Họ bảo từ nay nô tỳ tên Tiểu Nhất…
-Họ! Họ nào?
-Không không! Nô tỳ sai rồi… Tiểu Vương đừng phạt! – Con bé hoảng sợ kêu lên – Là là… là… Bảo Lan Phi…
– À! – Tiếu Phong không hỏi nữa, nó lại quay lên nhìn bầu trời – Bảo Lan Phi lên làm tổng quản rồi sao? Có một ngày…
Tiếu Phong cười khẩymột tiếng. Tiểu Nhất dừng lại một chút lại rụt rè tiếp tục công việc. Dường như Tiểu Nhất được huấn luyện rất tốt, không có lệnh của Tiếu Phong, con bé không dám dừng tay. Nhưng có vẻ không quen tay thì phải, quanh đi quẩn lại có mỗi ngực và bụng mà con bé kì cọ hết cả tuần nhang. Tiếu Phong đang mệt mỏi nhắm mắt chợt nó hét toáng lên:
-LÀM CÁI GÌ VẬY! – Nó lại nheo mắt tức giận nhìn qua Tiểu Nhất đang sợ hãi sắp khóc đến nơi – Có biết tắm cho ta như thế nào không?
Tiểu Nhất sợ hãi lắc đầu ngầy ngậy.
-Hừ!
Tiếu Phong lấy sức đứng bật dậy.
-Chổ này… cả chổ này! – Nó chỉ chỉ vào ngực với bụng nó – Thân thể của ta chỉ có mấy chổ này thôi hả? Kì hết cho ta!
Nói rồi nó lại nằm xuống. Tiểu Nhất đang cúi gầm thút thít lại đưa tay lên. Tiếu Phong đang tức, thấy vậy nó lại ngứa gan hơn. Nó chụp tay con bé đặt lên tên tiểu đệ của nó. Con bé giật mình rụt tay thì bị Tiếu Phong ghìm lại.
-Không làm được sao? – Giọng nó lạnh ngắt
Cuối cùng con bé rùng mình lắc đầu. Tiếu Phong thả tay ra rồi đưa lên gác sau đầu. Tiểu Nhất tội nghiệp phải chà chà tiểu đệ đang nảy nở của Tiếu Phong. Một lúc sau, Tiếu Phong lại thiếp đi từ lúc nào không hay.
Ở U Minh đại lục chỉ toàn ma vân, không có ngày và đêm. Ma vân màu tím đen ở trên chiếu xuống dưới ánh sáng mờ ảo là căn cứ duy nhất để Quỷ tộc phân biệt. Khi Tiếu Phong mơ màng tỉnh lại thì ma vân đã tối đen. Pháp khí có tác dụng chiếu sáng hoạt động từ lúc nào. Chẳng qua khi tỉnh dậy, Tiếu Phong dở khóc dở cười.
Tiểu Nhất vẫn đang chà chà tiểu đệ của nó!
Những chổ khác hình như chưa đ-ng qua luôn. Một tuần trăng ở trong hành lang tội lỗi không được tắm rửa nên giờ nó cảm giác rất rõ ràng. Không biết nói sao, nó đành nhắm mắt lại hưởng thụ cái cảm giác từ bàn tay mềm mại của Tiểu Nhất. Chợt bây giờ nó mới để ý. Thân thể Tiểu Nhất khá gầy, Mái tóc đen dài và nước da màu tím. Cô bé nhìn cũng giống những Quỷ nô khác. Chỉ là đôi mắt cô bé có màu xanh nước biển. Tiếu Phong hứng thú nhìn cô bé mím môi quỳ ở đó chà chà tiểu đệ của nó một cách uất ức. Chợt nó bật cười.
Cô bé không ngốc như vẻ bên ngoài. Nó dễ dàng nhận ra hành động của cô bé như là đang chống đối nó vậy. Giống y cái cách nó hay làm. Qua bộ đồ Quỷ nô của cô bé đang dính chặt vào da thì không khó để thấy, dù mới khoảng mười ba nhưng ngực và mông con bé đã nảy nở rồi. Càng không giống những Quỷ nô từ nhỏ đã lớn lên từ trong cung. Hành động của cô bé hợp với một cô tiểu thư đài cát hơn. Có lẽ cảm giác thích thú và sự mềm mại của đôi bàn tay kia kích thích nên tiểu đệ của nó chợt cương cứng lên. Tiểu Nhất đang hậm hực chà chà thì phát hiện sự bất thường. Đời con gái chưa từng tiếp xúc qua thân thể con trai thì với chuyện hôm nay đã vượt qua những gì cô bé có thể nghĩ tới. Nãy giờ tâm trạng hoảng sợ nên cô bé có lẽ không nhận ra. Nhưng giờ, cái phần thịt thừa ra mà trên thân thể cô bé không có kia chợt nóng hổi rồi dần dần dài ra kia làm cô bé giật mình.
Tiếu Phong bật người chồm dậy chụp lấy cô bé. Nó giả vờ “hừ” một tiếng rồi cười mỉm.
-Tắm như ngươi thì chừng nào mới xong! Nếu không biết thì ta chỉ cho!
-Á! – Tiểu Nhất giật mình hét toáng lên – Xin Tiểu Vương tha… Á…
XOÁT!
Chiếc áo của cô bé đã bị Tiếu Phong xé toạc ra. Bộ ngực non có vẻ không lớn nhưng nhìn khá là cưng. Tiếu Phong đè cô bé ngã xuống rồi trèo lên ngồi trên bụng cô bé. Nó giằng hay tay Tiểu Nhất đang cố giãy dụa.
-Sao vậy? Thích chống đối ta sao?
Nó trợn mắt dí sát lại mặt Tiểu Nhất khiến cô bé mếu máo. Rồi nó cười thõa mãn.
-Tốt nhất là nằm im đi! – Nó đưa tay vuốt vuốt má cô bé rồi khều khều bộ ngực non kia – Cũng không đến nỗi!
-Tiểu Vương! Xin ngài!
Cô bé vẫn mếu máo nhưng Tiếu Phong chẳng thèm để ý! Nó đưa tay tuột luôn cái váy của cô bé xuống. Tiếu Phong khằng khặc cười to. Nó đưa tay xuống vuốt ve chổ u cao trơn nhẵn có cái khe kia. Chưa thõa mãn, nó cúi xuống hôn nhẹ lên má cô bé.
-Ta chỉ nói ngươi tắm rửa sạch sẽ cho ta là được. Tại sao cứ thích chọc ta thế!
Tiếu Phong nhìn cô bé mếu máo dãy dụa. Nó thích cảm giác này, cái cảm giác thoã mãn mà nó không có được trên người mấy nữ nô khác.
-Ta từng thấy qua thân thể mấy đứa nữ nô kia rồi. Nhưng mà… – Tiếu Phong cười cười, cái tay vuốt ve bộ ngực con bé – Ta chưa từng có ham muốn với đứa nào cả. Nhưng phải nói! Với ngươi ta lại có hứng thú đó.
Tiếu Phong lại cười to, nó nắm lấy tiểu đệ đã căng cứng cạ cạ vào cái khe kia.
-Thật là kích thích! Có đúng không nào?
-Không! Tiểu Vương… ngài tha cho nô tỳ đi! Đừng làm thế với nô tỳ… nô tỳ xin ngài
-Tại sao?
-Tại vì…. Không! Á….