Chương 18: Đêm Khủng Khiếp

Trong đêm tối, tù nơi vài tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, một nữ tử run run che miệng từng bước lùi về phía sau.
Nhất thời, một đôi huyết mâu* lạnh lùng quét tới (Huyết mâu: mắt màu đỏ như máu)
Thân ảnh nữ tử trốn ở sau một cánh cửa cũ nát, khi nhận ra cái hung thủ giết người khủng bố giống như đã phát hiện được cái gì, nàng run run quay người bỏ chạy, dùng toàn bộ sức lực của bản thân để bỏ chạy.
Đêm tối hắc ám, tiếng kêu thê lương thảm thiết, ở trong một con ngõ nhỏ hẻo lánh, một bóng dáng chạy trốn làm cho đên đen có thêm vài phần không khí chết chóc.
Không biết đã chạy bao lâu, nữ tử liền nhận ra phía trước chính là ngõ cụt, trong mắt nàng không khỏi toát ra tia tuyệt vọng, tuy ràng phía sau không thề có tiếng bước chân nhưng là nàng biết, cái người khủng bố kia vẫn luôn đi theo sau mình!
Ánh mắt bối rối nhìn xung quanh, nữ tử thấy trong ngõ có vài thứ tạp vật chất thành đống liền cuống quít trốn vào trong.
Yên tĩnh, yên tĩnh dị thường.

Nữ tử cẩn thận hô hấp, hết sức khắc chế bản thân run rẩy.
Hồi lâu, trong ngõ nhỏ vẫn không có động tĩnh gì.
Hay là cái sát thủ kia không có đuổi theo? Nữ tử trong mắt sáng ngời. Tình hình vừa rồi nàng thấy rất rõ ràng, cái nam nhân khủng bố kia… Không! Kẻ kia không giống con người, hắn ăn trái tim người! Quả thực chính là cầm thú!
Ta nhất định phải nói cho quan sai, ác ma kia mới vừa rồi tàn nhẫn đem trái tim của đệ đệ ta moi ra ăn sống… Trong mắt nữ tử toát ra bi thống và quyết liệt.
Nhưng mà, khi nữ tử vừa mới từ trong đống tạp vật ló ra, đột nhiên có cảm giác một ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm cổ mình. Nữ tử ngẩng đầu, phát hiện cái nam nhân khủng bố kia vẫn luôn ngối ở đầu tường, chưa từng rời đi. Cái miệng của hắn còn dính máu đỏ tươi, cưa như vậy âm trầm nhìn mình. Thì ra nàng chỉ là một con mồi có vẻ thú vị, hắn nhìn chính mình chạy trốn chỉ là vì tăng thêm hứng thú khi săn đuổi.
Đêm tối như mực, hai tròng mắt đỏ bừng, nữ tử kinh ngạc mở to hai mắt, đáng tiếc chưa kịp phát ra thanh âm liền cảm thấy trước ngực đau xót. Nàng nhìn thấy trái tim của mình ở trên một bàn tay đỏ máu nhảy lên bình bịch….
Khi gã quan sai lưng hùm vai gấu dẫn theo thuộc hạ tìm đến nơi phát ra tiếng kêu thảm thiết thì chỉ nhìn thấy trong viện nằm một cái thi thể thiếu niên đã sớm mất đi sinh mệnh. Trước ngực thi thể có một lỗ máu, trái tim đã biến mất không thấy tung tích.
Cho dù là quan sai đã nhìn qua rất nhiều hiện trường các vụ huyết án cũng bị cảnh tượng trước mắt khiến cho ngỡ ngàng. Bọn họ không ai dám nhìn vào mắt thiếu niên này, ánh mắt thiếu niên mở to, thật to, toàn bộ tròng mắt đường như muốn lồi ra, ở bên trong đồng tử vẫn tràn ngập sợ hãi như cũ. Khuôn mặt thanh tú cũng vặn vẹo biến hình, chỉ có cặp mắt kia như muốn nói ọi người biết hắn đã gặp cảnh tượng khủng bố như thế nào.
Mọi người đều bị hấp dẫn bởi căn nhà có chứa hậu viện xảy ra thảm án, mà tại một con ngõ nhỏ cách căn nhà kia không xa, một bóng dáng nho nhỏ đang ngồi xổm xem xét.
Trên nền đất lạnh như băng trong con ngõ nhỏ, một cô gái nằm đó, trên ngực có một lỗ thật lớn, máu vẫn từ trong lỗ ồ ạt chảy ra, nhưng là trái tim cung cấp máu lại đã biến mất.
Thân ảnh nhỏ nhắn kia xem xét xung quanh một lượt, chậm rãi ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra biểu tình trầm tư.
Ánh sao mờ nhạt chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn vàng như nến kia, dần dần, khóe môi nàng gợn lên một chút ý cười hiểu rõ.
Thì ra, sau khi viên quan sai rời đi, Sở Lạc Lạc liền trở về phòng nghỉ ngơi, án giết người sao? Nàng không có hứng thú.
Khi nàng đã sắp chìm vào giấc ngủ thì lại có một luồng sáng mỏng manh phát ra từ tay nải, là viên hắc thủy tinh kia, lại là kẻ kia quấy phá. Sở Lạc Lạc hơi híp mắt nhìn, nó dường như muốn nói cho nàng một điều gì đó, hơn nữa, viên hắc thủy tinh này tựa hồ có cảm ứng mãnh liệt đối với hắc ám hệ.
Sở Lạc Lạc bình tĩnh hô hấp, dùng ma lực dò xét xung quanh, không nghĩ tới, thế nhưng lại cảm nhận được một tia hơi thở hắc ám. Thế đạo* thay đổi rồi sao? Pháp sư hắc ám hệ lại có thể ngang nhiên như thế, ngay cả nàng còn có chút bội phục. (Thế đạo: đạo lý của thế giới)

Ha ha… Như vậy, nàng phải đi xem tình huống một chút đi!
Vì thế, Sở Lạc Lạc dựa vào ma lực và hắc thủy tinh chỉ dẫn, đi tới hiện trường vụ án, đáng tiếc là nàng không thể nhìn thấy cái tâm ma kia, xem ra tính cảnh giác của nó rất mạnh.
Sở Lạc Lạc trở về phòng, buồn ngủ mạnh mẽ ập tới, đi nhiều ngày như vậy thật là khiến người ta mệt mỏi. Nàng tùy ý quăng viên thủ tinh đen lại chuẩn xác ném ở trên mặt bàn.
Sáng sớm, trước khi tiếng đập cửa vang lên, Sở Lạc Lạc liền mở to hai mắt.
“Khách quan, ta đem nước rửa mặt tới cho ngài.”
“Vào đi!”
Sở Lạc Lạc thưởng thức gương mặt vàng như nến ở trong nước, bỗng nhiên cảm giác phía sau có người tiến lại gần, nàng thấp giọng hô: “Nha, lại là ngươi?”
“Ha ha… Tiểu mỹ nhân, quả nhiên không giấu nổi ngươi, bất quá, cũng là bộ dáng vốn có của ngươi hấp dẫn hơn.” Thanh âm mỵ hoặc vang lên bên tai.
“Ha ha ha… Này … Này … Ha ha…”
Nàng quay đầu liền nhìn thấy hình ảnh khiến cho nàng không khống chế được cười phá lên. Gương mặt của tiểu nhị kia vốn thành thật đôn hậu, chất phác vô cùng, lúc này lại toát ra biểu tình tà mỵ đến cực điểm, cái loại cảm giác này khôi hài tới cỡ nào.
“Hừ, đáng cười như vậy sao?”
Người kia hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt của hắn có chút bất mãn, hắn cũng là bất đắc dĩ mới nhập lên người tên tiểu nhị này. Bởi vì tên này tư duy đơn giản, đễ dàng khống chế nhưng suy nghĩ của hắn cũng thật hỗn loạn, hắn ở bên trong cũng rất là khó chịu. Nói đi cũng phải nói lại, hắn như thế này không phải đều do cái nha đầu miệng còn hơi sữa kia hại sao, nàng lại còn dám cười đến vui vẻ như vậy.
“Tiểu mỹ nhân, ta chỉ là đến cảnh cáo ngươi, không được đem ta đặt cùng với một đống loạn thất bát tao gì gì đó, không được tùy tiện đem ta quăng đến quăng đi. Còn có, ta không phải cho săn, không phải cho ngươi sử dụng như vậy.
Được rồi, có lẽ vốn dĩ giọng điệu của hắn hẳn là tràn ngập tính uy hiếp, nhưng là, đi với gương mặt của tiểu nhị kia…

Tha cho nàng đi! Nàng cười tới nỗi nước mắt cũng sắp chảy ra rồi.
Cho tới khi trên trán tiểu nhị ẩn ẩn hiện ra gân xanh, Sở Lạc Lạc rốt cục ngưng ý cười.
Nàng thở phì phò, thần sắc đạm mạc nói: “Đầu tiên, mấy thứ đó của ta không phải là loạn thất bát tao gì gì đó, chúng có rất nhiều công dụng mà. Còn nữa, ta cũng không đem ngươi làm chó săn, chó săn là sinh vật đáng yêu cỡ nào a, ban ngày có thể chơi đùa, ban đêm còn có thể làm ấm chăn, còn ngươi? Ngươi không phải là tảng đá sao? Nhét vào ngực còn làm cho người ta thấy đau đâu!”
“Nữ nhân!”
Hắn muốn thu hồi lời nói nói nàng hấp dẫn, nữ nhân này thật sự rất đáng giận!
Nhìn đến gương mặt điếm tiểu nhị làm ra bộ dạng nghiến răng nghiến lợi, Sở Lạc Lạc “Xì” một tiếng cười lên, hoàn toàn không nhìn đến lửa giận đang thiêu đốt trong cặp mắt kia.
Cặp mắt sắc bén kia đảo qua cửa, sau đó hắn cúi xuống bên tai Sở Lạc Lạc nói: “Nữ nhân, ngươi sẽ hối hận vì những lời ngày hôm nay.”
Đối mặt với uy hiếp, khóe miệng Sở Lạc Lạc khẽ nhếch, nói: “Trong từ điển của ta chưa bao giờ có hai chữ hối hận.”
“Lạc Lạc… Có chuyện gì mà cười vui vẻ như vậy?” Sở Hiên ở gian phòng bên cạnh nghe được tiếng cười vui vẻ của muội muội, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
“Ca ca, ta đang nghe tiểu nhị ca nói đùa đây.” Sở Lạc Lạc nhìn về tên kia nở một nụ cười khiêu khích.
Tiểu nhị kia hé ra gương mắt âm trầm, đi đến cạnh bàn, đặt viên hắc thủy tinh lên bàn sau đó toàn thân dường như run rẩy một chút, sau một lúc lâu, hắn ngờ nghệch lắc lắc đầu, mơ hồ nói một câu: “Ta… Này… Đây là đâu?”
Thấy thế, Sở Lạc Lạc nhịn không được lại cười rũ rượi. Sở Hiên đứng ở một bên có chút không rõ nhìn muội muội