Chương 19: Tiểu Chính Thái* Ăn Tim

Sau khi Sở Hiên và Sở Lạc Lạc dùng cơm xong, hai người liền tùy ý đi dạo trên đường. Dù sao từ Vân Quy Thành tới Vân Đô Thành vẫn phải đi qua hai ngọn núi nữa, bọ họ cần mua thêm một số đồ dùng. Túi tiền mà Mộ Dung Liên đưa cho Sở Lạc Lạc ước chừng có khoảng năm trăm phỉ ngân, cũng đủ cho hai bọn họ dùng. Kế hoạch ban đầu để kiếm đủ học phí của hai huynh muội cũng bị hủy bỏ, chuẩn bị thẳng tiến Vân Đô.
Sở Lạc Lạc đi dạo, ánh mắt đột nhiên bị một bà cụ bán mì hấp dẫn, chủ quán nhiệt tình giới thiệu các loại mặt nạ đáng yêu, Sở Lạc Lạc nhãn tình chuyển động, trong lòng suy nghĩ, không để ý tới kinh ngạc của Sở Hiên liền bỏ tiền mua hai cái mặt nạ hình đầu trẻ em.
Sau khi mua xong, Sở Lạc Lạc bướng bỉnh mang mặt nạ hù dọa Sở Hiên, Sở Hiên cũng chỉ nghĩ rằng muội muội chỉ là có tâm lí của một đứa nhỏ, sủng nịnh ôn nhu cười, mặc nàng muốn làm gì thì làm đi.
Bởi vì Vân Quy Thành phát sinh thảm án như vậy, thành chủ mệnh lệnh ban đêm không ai được ra ngoài, của thành được đóng lại từ lúc trời chưa tối. Sở Lạc Lạc và Sở Hiên cũng rất nghiêm chỉnh, từ sớm đều tự trở về phòng mình.
Sở Lạc Lạc ngồi trong phòng, trong tay thưởng thức viên hắc thủy tinh, trong lòng suy nghĩ tới hơi thở hắc ám mà mình cảm nhận được. Rốt cuộc là tên pháp sư hệ hắc ám nào lại kiêu ngạo như vậy? Tuy rằng kiếp trước Sở Lạc Lạc là vong linh pháp sư, cũng là sử dụng hắc ma pháp, nhưng là nàng ghét cay ghét đắng những người đi hại dân chúng bình thường như thế này. Thân là một pháp sư cư nhiên lại xuống tay với dân chúng bình thường trói gà không chặt, thật sự là một tên đạo đức bại hoại!
Theo cảm xúc kích động của Sở Lạc Lạc, viên hắc thủy tinh trong tay nàng liền sáng lên.

Ánh mắt Sở Lạc Lạc chợt lóe, khóe miệng hiện ra một tia mỉm cười, nàng cầm lấy chiếc mặt nạ hình đầu trẻ em ban ngày đã mua nhẹ nhàng xoay xoay trong tay, sau đó lưu loát nhảy từ cửa sổ ra ngoài.
Ban đêm tại Vân Quy Thành rất yên tĩnh, cho dù là ban đêm, sương mà vời quanh giống như ở chốn tiên cảnh.
Tối nay cũng vẫn là sương mù vờn quanh như cũ thế như mọi người lại có cảm giác như địa ngục trần gian. Án giết người tàn bạo khiến cho người ta nổi da gà, không ai dám ra ngoài, thậm chí không ai dám lên tiếng.
Thân ảnh một thiếu niên đứng ở đầu đường, làm cho hắn thất vọng là toàn bộ thành thị ngoại trừ hắn ra cũng không có một ai.
Thiếu niên nhẹ nhàng nhảy lên đầu tường, theo bờ tường xem từng nhà tìm kiếm người đi ra ngoài. Trong đêm đen, có thể mờ mờ thấy được gương mặt xinh đẹp của thiếu niên kia còn mang nét trẻ con. Thế nhưng nếu có người nhìn thấy thiếu niên này sẽ không ai chú ý tới sự tuấn mỹ của hắn bởi vì trong đêm tối, đôi huyết mâu của thiếu niên phá lệ rõ ràng.
“Thật đói a!” Thiếu niên chớp chớp hai tròng mắt, thần sắc ủy khuất, thân thủ vuốt bụng của mình lẩm bẩm nói.
“Ngươi muốn ăn cái gì, tỷ tỷ mời ngươi.”
Thanh âm thanh thúy của một cô gái vang lên từ phía sau thiếu niên làm cho thiếu niên cả kinh.
Thiếu niên kinh ngạc xoay người, trên gương mặt tuấn mỹ tràn ngập vui sướng, hai tròng mắt huyết sắc lòe lòe tỏa sáng: “Thật vậy không?”
Làm thiếu niên vui sướng không phải là cô gái này muốn mời hắn ăn cơm, huống chi trên mặt cô gái này còn đeo một cái mặt nạ hình trẻ em. Chính là khi nghe thấy thanh âm trái tim trong lồng ngực cô gái nhảy lên làm hắn càng thêm đói khát. Hai mắt hắn sáng quắc nhìn mỹ thực đưa tới tận miệng, đầu lưỡi hắn còn không kiềm chế được đưa lên liếm khóe miệng một cái.
Cô gái mang mặt nạ hình đầu trẻ em phát ra một tiếng cười khẽ dễ nghe, thân thủ chậm rãi xoa lên vị trí trái tim của mình, nhẹ nhàng hỏi: “Muốn ăn sao?”
“Ân!” Thiếu niên vội vàng gật đầu, trong mắt tỏa ra nồng đậm khát vọng.
Cô gái cười khanh khách, ngón tay mảnh khảnh ở dưới ánh mắt nồng cháy của thiếu niên thế như lại đâm vào lồng ngực của mình, sau đó lấy ra một cái trái tim vẫn còn đập thình thịch: “Đến, tỷ tỷ mời ngươi ăn.”
“Tỷ tỷ, ngươi thật tốt.” Thiếu niên phát ra một trận hoan hô, bóng dáng nhoàng một cái đã xông lên đoạt lấy trái tim trong tay cô gái liền ăn. Máu tươi theo đôi môi đỏ au của hắn chảy xuống, vẻ mặt của thiếu niên chính là thỏa mãn không nói lên lời.

Cô gái đưa tay sờ sờ mái tóc ngắn màu đỏ sậm của thiếu niên. Mặt nạ che dấu toàn bộ gương mặt của nàng, hoàn toàn không thể nhìn thấy biểu cảm lúc này của nàng, kì lạ là, đôi bàn tay trắng nõn kia lại không dính bất kỳ một vết máu nào.
Thiếu niên đang cúi đầu ăn cũng không chú ý tới điểm này, sau khi hắn ăn xong thỏa mãn ợ một cái, híp mắt thuận theo cọ cọ đầu vào lòng bàn tay cô gái, hé miệng nói: “Tỷ tỷ, bọn họ đều không cho ta ăn, tỷ tỷ, ngươi đối với ta thật tốt, ta về sau đi theo ngươi có được không?”
Nghe vậy, khóe miệng dưới mặt nạ của Sở Lạc Lạc giật giật.
Sau khi phát hiện ra hơi thở hắc ám, nàng một đường truy tìm tung tích hơi thở này, trên đường đi còn đặc biệt giết một con lợn sau đó móc ra một quả tim lợn (Con lợn đáng thương). Vốn dĩ định dùng để hấp dẫn Thực Tâm Ma* xuất hiện ai biết lại gặp phải thiếu niên này một mình chạy đi chạy lại trên đường. Hai tròng mắt đỏ kia đã rêu rao thân phận của thiếu niên nhưng là thần thái và hành động của hắn hoàn toàn không giống với tưởng tượng của nàng. (Thực tâm ma: Ma ăn tim)
Vì thế Sở Lạc Lạc dùng ảo thuật trêu đùa Thực Tâm Ma này một chút, không nghĩ tới tên này lại muốn đi theo mình, nhìn đến bộ dáng hắn mở to hai mắt, vẻ mặt cầu xin, Sở Lạc Lạc còn cảm thấy có chút đáng yêu.
“Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy hương vị quả tim này có chút kì quái sao?” Sở Lạc Lạc nhịn không được hỏi.
“ Hương vị có chút là lạ, nhưng ta cũng ăn được cái này nha! Tỷ tỷ về sau còn có thể cho ta ăn sao? Ta không muốn đói bụng…” Thiếu niên mở to hai tròng mắt màu đỏ ngẩng đầu hỏi, tuy rằng màu sắc hai tròng mắt có chút dọa người nhưng là hai ánh mắt cũng rất hồn nhiên, thậm chí có chút ủy khuất.
Này so với tưởng tượng của nàng cũng khác quá xa, Sở Lạc Lạc thở dài một hơi, đơn giản như vậy liền xong? Vốn dĩ nàng tưởng rẳng Thực Tâm Ma này hung tàn tới cực điểm, chỉ ăn tim người, không nghĩ tới Thực Tâm Ma này không những là một tiểu chính thái hơn nữa tim lợn cũng có thể thỏa mãn.
“Đương nhiên có thể, bất quá ngươi phải trả lời vài vấn đề của ta trước, nếu như trả lời tốt, tỷ tỷ liền cho ngươi thứ tốt gì gì đó để ăn!”
“Thật vậy không? Chỉ cẩn trả lời vẫn đề của tỷ tỷ là có thể sao?” Thiếu niên chớp chớp hai mắt tỏa ra ánh sáng chờ mong.
“Đầu tiên, ngươi tên gì?”
“Tên là cái gì?” Trong mắt thiếu niên tràn ngập nghi hoặc.
“Chính là… Người cho ngươi ăn tim người gọi ngươi như thế nào?”

“ A, cái kia chính là tên a, bọn họ đều gọi ta là Linh Hào*” (Linh hào: Số 0)
Ách, là người nào a, đặt ra một cái tên tục như vậy.
“Bọn họ là ai?”
Thiếu niên suy nghĩ hồi lâu, gấp tới độ nước mắt lưng trong nói: “Tỷ tỷ, ta không biết.”
“Không biết vậy thì không cần nói, tỷ tỷ sẽ không trách ngươi.”
“Thật vậy không? Tỷ tỷ, ngươi thật tốt, bọn họ đều rất hung ác với ta, luôn để cho ta đói bụng.”
“Tại sao bọn họ không cho ngươi ăn?”
“Bọn họ nói không làm xong nhiệm vụ liền không cho ăn.” Bộ dạng thiếu niên thực ủy khuất, thanh âm cũng nức nở như khóc.
“Nhiệm vụ? Bọn họ bảo ngươi làm gì?”
Sở Lạc Lạc bỗng nhiên có một loại dự cảm, nàng ngửi được mùi vị của âm mưu, những người đó tuyệt đối là có mục đích riêng,
“Ân, để ta nhớ xem…” Thiếu niên tuấn mỹ nghiêng đầu, đứt quãng nói: “Tháng trước, bọn họ bỏ đói ta bảy ngày sau đó bảo ta đi giết cái gì viên ngoại ở thành đông, mười ngày trước họ bảo ta đi giết một quan viên, sau đó… Đêm qua lại bảo ta đi giết người nhưng là bọ họ đã mười ngày không cho ta ăn, ta thật sự rất đói bụng, cho nên mới ở trên đường tìm đồ ăn…”