Chương 15: C15: Cha con

Mặc dù tổ tiên của 10 bộ tộc lớn núi Hắc Đàm đã sinh ra rất nhiều nhân vật mạnh mẽ có năng lực bẩm sinh lợi hại, nhưng thật sự so sánh thì Khương Chính Ngộ chính là người nổi bật nhất.

Cho dù ông ấy không thể lãnh đạo Khương thị trở thành quý tộc, nhưng đó cũng là do ông ấy ra đi quá sớm, không tích lũy đủ tài sản để xây thành mà thôi.

“Lão tổ Khương Chính Ngộ đã nắm vững 9 chiêu thức của Hoàn Đao Thức vào năm mười lăm tuổi”.

“Năm nay mình cũng mười lăm tuổi, mình có cơ hội được giống ông ấy, luyện thành chín thức ở năm mười lăm tuổi, trở thành người thứ hai trong ngàn năm!” Khương Huyền hiểu được, vào giờ phút này, hắn đã bắt đầu để bắt kịp bước tiến của người đàn ông mạnh nhất – tổ tiên của mình, nhưng hắn cũng rất tỉnh táo.

“Mình có thể tiến bộ nhanh chóng như vậy là nhờ có truyền thụ của Kỳ Thạch tiền bối. Lão tổ không có loại kỳ ngộ này, ông ấy dựa vào thiên phú của chính mình và sự khắc khổ tu hành để đạt đến trình độ đó. Nếu ông ấy không ngã xuống quá sớm, ông ấy thậm chí đã có thể trở thành Thần Ma…” Khương Huyền thầm nói: “Cảnh giới hiện tại của mình chỉ là Bán Bộ Tiên Thiên, kém xa so với lão tổ. Cho dù đao pháp có bắt kịp thì mình cũng phải nỗ lực hơn nữa mới phải. Biết đâu mình cũng có cơ hội trở thành Thần Ma!”

Trở thành Thần Ma…

Tại vùng đất được cai trị bởi thành Phi Tuyết này, chỉ có một vị Thần Ma, đó chính là chủ thành Phi Tuyết. Đó là chúa tể tối cao ở đây.

Đối với Khương Huyền mà nói, trở thành Thần Ma là một điều xa xỉ khó có thể đạt được. Hắn thậm chí còn không dám có loại ảo tưởng đó, lấy thiên phú của hắn căn bản không có cơ hội.

Nhưng bây giờ, Khương Huyền đã luyện thành Hô Hấp Pháp cuối cùng cũng nhìn thấy một tia sáng.

“Kỳ Thạch tiền bối! Tiền bối, ngài có ở đó không?”

Khương Huyền gọi với đá truyền âm mấy lần, muốn báo tin vui này cho Kỳ Thạch tiền bối nhưng không nhận được phản hồi. Khương Huyền đã rất quen với việc này.

Hắn không kêu nữa, bắt đầu luyện đao.

Vừa mới nắm giữ thức thứ tư của Truy Phong Đao, Khương Huyền cần củng cố nó.

Thành Phi Tuyết, nhà họ cũ nhà họ Vệ.

Tại sảnh đón khách ở sân trước.

“Tứ thúc, thúc nói cái gì?” Vệ Bạch Quân đứng phắt dậy, hai mắt đỏ bừng: “Cha con… ông ấy đi rồi?”

Quá trình trở về nhà thuận lợi hơn Vệ Bạch Quân tưởng tượng, nhưng bà không ngờ tin tức đầu tiên bà nghe được khi trở về nhà chính là phụ thân bà đã qua đời cách đây hai năm. Sự ngã xuống của một Kiếp Cảnh không phải là một việc nhỏ đối với toàn bộ thành Phi Tuyết, thế mà bà lại chẳng nghe được chút phong thanh nào.

Khương Dao đứng ở ghế sau chớp mắt.

Nàng chưa bao giờ gặp ông ngoại, tin tức về cái chết của ông không ảnh hưởng gì đến nàng.

Nói một cách tương đối, đại sảnh sang trọng và quý phái này, những đồ trang trí và nội thất mà nàng chưa từng thấy trước đây, thậm chí cả nha hoàn mặc bộ quần áo xinh đẹp đứng cách đó không xa càng thu hút sự chú ý của nàng hơn.

“Tam ca chạy về thành Phi Tuyết, bị thương quá nặng.” Ông lão tuổi đã lục tuần ở chủ vị cầm chén trà, uy nghiêm nhìn Vệ Bạch Quân: “Trước khi lâm chung, ông ấy cố ý dặn dò không cho ngươi biết việc này, không cần ngươi phải vội về chịu tang.”

“Con biết, cha chưa bao giờ tha thứ cho con, năm đó là con có lỗi với ông ấy.” Vệ Bạch Quân cắn môi, sắc mặt tái nhợt chậm rãi ngồi xuống.

“Hừ!”

Nghe Vệ Bạch Quân nhắc đến năm đó, Vệ Hoành Khoát hừ lạnh một tiếng: “Nếu tam ca còn sống, ngươi cho rằng ngươi có thể vào cửa nhà họ Vệ sao? Với tính tình của cha ngươi, ngươi có quỳ đến chết ở ngoài cửa cũng đừng hòng bước vào nhà họ Vệ dù chỉ một bước.”

Đối với chuyện Vệ Bạch Quân bỏ trốn theo một tên đàn ông hoang và mang thai hoang, người phản ứng mạnh mẽ nhất nhà họ Vệ và tỏ ra căm ghét Vệ Bạch Quân nhất chính là cha của Vệ Bạch Quân – Vệ Hoành Xương. Người đề nghị xoá tên bà khỏi gia tộc cũng là ông.

Nhưng Vệ Bạch Quân hiểu.

Dù phụ thân bướng bỉnh không chịu tha thứ cho mình nhưng cũng là đang bảo vệ mình.

Ông càng tàn nhẫn và tuyệt tình với con gái thì các tộc nhân khác càng không tiện can thiệp.

Xoá tên bà và để sự việc được giải quyết từ đó, để gia tộc không tiện tiếp tục truy cứu nữa. Nếu không, với một bộ tộc Khương thị nho nhỏ, gia tộc hàng đầu ở thành Phi Tuyết chỉ cần cử một đội nhân mã là có thể tuỳ tiện tiêu diệt. Năm đó rất nhiều ý định giết người đã bị phụ thân bí mật trấn áp.

“Cám ơn tứ thúc đã chịu gặp mặt con.” Vệ Bạch Quân nói:

Lúc đó quan hệ chú cháu bà và Vệ Hoành Khoát không coi là tốt. Bà cũng hiểu rằng bây giờ Vệ Hoành Khoát chịu gặp bà e là mang tâm tư giễu cợt. Chuyện bộ tộc Khương thị rơi vào cuộc chiến sinh tử kéo dài đến ba năm cũng không phải bí mật gì, Vệ Hoành Khoát nhất định đã nghe nói tới.

Người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Vệ Bạch Quân tới cầu cứu, chỉ có thể hạ thấp thái độ.

Tuy nhiên, bà tin rằng với thiên phú của con trai nhất định sẽ được coi trọng.

“Chịu gặp ngươi bởi vì ta sợ hai mẹ con ngươi quỳ ngoài cửa không dậy! Năm ấy nhà họ Vệ đã mất mặt vì ngươi, không thể vì ngươi mà mất mặt thêm lần nữa.” Vệ Hoành Khoát nói.

Cạch!

Sau khi nhấp một ngụm trà, ông ta đặt chén trà xuống bàn, Vệ Hoành Khoát lạnh lùng nói: “Nói đi! Lần đầu tiên về nhà sau hơn mười năm, e rằng không chỉ là chào hỏi thôi phải không?”

“Tứ thúc, hẳn là thúc đã nghe nói bộ tộc Khương thị bắt đầu cuộc chiến sinh tử với Thân Đồ thị vào ba năm trước. Trong ba năm qua, các dũng sĩ của bộ tộc Khương thị kẻ chết thì chết, kẻ chạy thì đã chạy. Giờ bộ tộc đang nằm trên bờ vực diệt vong.” Vệ Bạch Quân cắn răng nói thẳng.

Vệ Hoành Khoát lạnh giọng đáp lại, sau đó nói: “Cho nên? Ờm, ngươi đã bị gia tộc xoá tên, bộ tộc Khương thị nho nhỏ kia không phải là thân gia của nhà họ Vệ chúng ta, ngươi muốn gia tộc giúp các ngươi âm thầm tiêu diệt Thân Đồ thị?”