Chương 13: Huyền Không triệu tập

Lần tỉ thí này tuy rằng Chấn Long chiến thắng nhưng hắn cũng không thoải mái gì hơn Lưu Hải Hùng. Việc bị thương khi cố gắng phá Ngục Hồn Chú từ Huyền Vũ thần ngữ đã làm hắn yếu đi không ít, còn thêm cưỡng ép phân hồn chiến đấu khiến thần hồn hắn tổn thương khá nặng, tuy rằng hoàn toàn tự phục hồi được nhưng vẫn phải tốn ít nhiều thời gian. Trong thời gian đó thì hắn vẫn hôn mê nằm một chỗ.

Thanh Nhi mấy hôm nay thật là bận rộn, nàng vừa phải dọn dẹp năm sáu căn phòng, giặt giũ cơm nước rồi phải chăm sóc cho tên ngốc nằm đó nữa. Nhưng nàng là nữ nhân nên nàng không thay quần áo cho hắn, đến giờ đã qua ba ngày rồi mà hắn vẫn mặc một bộ, mùi đã lan khắp phòng, sớm thôi sẽ lan ra cả khu này.

Phía bên này thì thật là nhẹ nhàng, chỉ có mình Thanh Nhi hơi bận, còn phía bên hai phụ tử Hải Giác Hải Hùng thì khỏi phải nói. Cha thì mất mặt trước bao nhiêu người, con thì bị người ta dùng đúng một chỉ làm ngất xỉu. Danh vọng trong gia tộc vì thế mà tụt dốc không phanh.

Trong gia tộc không ai là không nhắc đến trận chiến gây chấn động của Chấn Long và Hải Hùng, một thiên tài gia tộc coi trọng còn một là nỗi ô nhục của Lưu gia. Ai mới nghe qua chẳng xót thương cho Chấn Long, ai cũng đều phỏng đoán hắn phải nằm liệt giường mấy tháng trước độc thủ của Hải Hùng. Nhưng khi nói kết quả thì há hốc mồm mà không tin, kết quả hoàn toàn ngược lại, Chấn Long đuổi cổ cả bọn, còn Hải Hùng thiên tài thì xỉu ngay tại chỗ.

Lại nói về Hải Hùng, một chiêu kia của Chấn Long cũng không phải quá mạnh, nói gì thì nói nguyên lực của một Phàm Cảnh nhị trọng trung phẩm khó mà làm Phàm Cảnh tứ trọng đỉnh bị thương quá lớn. Nhưng mà do hắn cô động toàn bộ nguyên lực về một ngón tay, tương tự như việc tay đấm khó thủng đất nhưng một ngọn thương thì lại dễ, đã vậy còn kích vào vị trí yếu nhất của Hải Hùng khi đang cạn kiệt nguyên lực nên gây thương tổn cũng kha khá. Nếu chỉ nhiêu đó thì ba ngày là đủ để Hải Hùng đi lại bình thường được rồi, nhưng thật ra còn phần nhục nhã với các tiểu đệ mới là lí do lớn nhất hắn ở lì trong phòng. Hải Hùng còn liên tục ép Hải Giác phải báo cáo việc này lên gia tộc nhằm trừng phạt Chấn Long. Nhiều lần lão mời huynh đệ ngồi lại giải quyết, nhưng không ai rảnh mà nghe phụ tử họ nói nhảm nên cũng không thèm để ý.

Bất ngờ hôm nay tùy tùng thân tín của tộc trưởng Lưu Huyền Không đến tận nơi ở của lão, mời lão đến phòng khách chính của Lưu gia dự họp. Vốn đã chờ từ lâu, lão Hải Giác lập tức lên đường mà không cần suy nghĩ.

***Phòng khách lớn Lưu gia***

Đây là nơi quan trọng nhất của Lưu gia, được chia hẳn một khu rộng, có thể đi thẳng vào từ cổng chính. Nhìn từ ngoài vào thì nó được xây cất to hơn tất cả phòng khác, ngoài ra được trang trí, điêu khắc nhiều loại linh thú, thần thú. Nơi này chủ yếu để tộc trưởng Lưu Huyền Không tiếp khách, họp hội gia tộc, dựng vợ gả chồng cho một số thành viên cốt cán trong gia tộc và một số chuyện đại sự khác. Lưu Huyền Không là tộc trưởng, người dẫn dắt và chống đỡ chính của Lưu Gia. Ông hiện nay đã lớn tuổi nhưng vẫn còn cực kỳ khỏe mạnh, tu vi đã đạt gần đến Phàm Cảnh đại viên mãn, chỉ một chút nữa thôi là đến đỉnh cao của Phàm Cảnh, lúc đó lập tức trở thành cường giả đứng đầu Bạch Dương trấn.

Bình thường ông ít nói năng gì đến chuyện trong gia tộc, chỉ đứng từ xa quan sát, hôm nay không biết sắp có chuyện gì mà ông ấy lại triệu gọi các quản lý lớn trong gia tộc về đây. Mọi người nhận được thông báo lập tức trở về, chỉ có một số ít như Lưu Tam chịu trách nhiệm thương đội là không về được phải nhờ thân tín đi thay. Hiện tại thì mọi người đã về đông đủ, đang ngồi ghế và chờ Lưu Huyền Không tộc trưởng mớ miệng.

Nhìn quanh phòng, Lưu Huyền Không gật đầu một cái rồi cất giọng.

– Tốt, đầy đủ như vậy, chỉ thiếu Lưu Tam, Lưu Tam Hổ thay?

Thanh niên ngồi ghế của Lưu Tam chắp tay, cúi đầu.

– Vâng, ông nội, gia phụ đang bàn chuyện ở Đông Huyền thành.

Lưu Huyền Không vuốt râu, gật đầu.

– Được rồi, hôm nay các ngươi biết ta gọi các ngươi về đây chủ yếu là nói hai chuyện.

Đoạn, ông khoát tay, một tấm bản đồ rơi từ trần nhà xuống rồi trải đều ra sàn phòng. Nhìn sơ qua thì đây là bản đồ của Bạch Dương trấn, bản đồ đó đã có từ lâu do chính tay Lưu Thiên Nhai vẽ, trên bản đồ thể hiện đầy đủ vị trí, nhà cửa của cả trấn Bạch Dương. Rồi có mấy ngọn cờ rơi xuống cắm vào vị trí Lưu gia, liên minh Tạ gia, Mai gia, và một số gia tộc lớn nhỏ khác. Lưu Huyền Không bắt đầu cầm một cây gậy chỉ vào liên minh các gia tộc đối trọng với Lưu gia.

– Trong năm nay, các gia tộc khác đang chuyển mình khá mạnh, chúng đang cố gắng cô lập chúng ta và chiếm thị trường ở cả Đông Huyền và Bạch Dương này. Ta đã thăm dò nhưng vẫn chưa rõ chúng có chỗ dựa ra sao mà lại dám đối kháng với chúng ta.

Lưu Chấn Không phụ trách kinh doanh thiết khoáng Bạch Dương trấn lên tiếng.

– Phụ thân, Tạ gia thậm chí còn công khai ép giá chúng ta, ngoài ra xuất hiện nhiều xô xát nhỏ lẻ giữa thợ mỏ Lưu gia ta và các nhà khác.

Lưu Huyền Không gật đầu.

– Ta biết, chúng đang mưu đồ gì đó ta không rõ, nhưng bắt buộc phải đề phòng, không được lơ là. Còn nữa, nếu có xảy ra xung đột, cứ thể hiện ra một chút uy thế, phía thành chủ cứ để ta giải quyết.

Mọi người đồng loạt đứng dậy, chắp tay rồi đồng thanh hô to.

– Rõ, phụ thân!

Lại vung tay lần nữa, tấm bản đồ tự cuốn lại thành cuộn tròn dài rồi trở về vị trí cũ. Thấy đã xong việc, Lưu Hải Giác đứng ra khỏi ghế rồi lớn tiếng.

– Thưa phụ thân, ta có…

Lưu Huyền Không trừng mắt, áp lực cực mạnh làm cho lão già Hải Giác phải ngồi bẹp xuống cả đất.

– Tội lộng quyền của ngươi ta còn chưa hỏi, lại còn muốn tố cáo người. Ngồi yên đó cho ta.

Là một lão cáo già, Lưu Hải Giác ngồi im thin thít, mặc cho ánh mắt của huynh đệ xung quanh. Những tưởng sẽ được bênh vực khi đến đây, không ngờ còn bị phạt ngồi đất, thật sự làm lão tức ói máu, nhưng người phạt hắn là phụ thân hắn, người gần như mạnh nhất Bạch Dương trấn, kể ra cũng không quá mất mặt.

Phạt xong Hải Giác, Huyền Không tộc trưởng mới lên tiếng.

– Chuyện đầu vậy là ổn, chuyện chính hôm nay ta gọi các ngươi về đây chính là về Bạch Dương Ngũ Kiệt.