Chương 2: Hắc Long xuất thế​

– Ha ha ha, thật là thoải mái, công nhận là sống trong ma tộc mệt kinh khủng khiếp.

Một cái bóng gần như trong suốt trôi nổi trên bầu trời.

– Không biết bao lâu rồi ta mới quay lại Nhân Hoàng giới, trông có vẻ thay đổi nhiều rồi.

Cái bóng lượn một vòng xuống một thành trì gần đó. Vì nó là một đoàn thần hồn nên không ai cảm nhận cũng như nhìn thấy nó cả, trừ khi tu vi xa xa trên nó.

– Đại gia à, ghé vào mua đi, lần này ta ở Trúc Lâm đào được món bảo bối này, công năng đặc dị, mạnh mẽ lạ thường, ghé vào mua đi đại gia ơi.

– Huynh đài này, nhìn huynh có tướng rất sang nhưng tâm trạng buồn bã quá, hôm nay mua một gốc Nhị Phẩm Tiêu Sầu Thảo của ta về trồng, sẽ không còn thấy buồn nữa.

– Vị cô nương a…

– Công tử…

Những âm thanh nhộn nhịp của thành thị này rất hấp dẫn nó, nó cứ lượn đi lượn lại mấy gian hàng, khi thì bình phẩm hết món này đến món khác, khi thì dè bỉu chọc phá lão bản, nhưng về cơ bản là không ai nhìn thấy nó nên mọi trò ấy cũng chả gây hại cho ai. Nó tăng tốc bay về phía đồng ruộng, xem nông dân trồng trọt, chăn nuôi, khai mỏ. Bao lâu rồi chưa về đây, nó muốn xem cho hết những thứ ở đây thay đổi ra sao, để rồi tìm cách khuấy đảo phong vân một lần nữa.

Trời cũng đã xế chiều, nó thả hồn trôi dập dìu trên những gợn mây nhẹ, mặt trời lúc hoàng hôn ở Nhân Hoàng giới lúc nào cũng là thứ nó ưa thích. Không như Ngũ Ngục giới, mặt trời hoàn toàn màu đen, Tam Thiên giới thì không có mặt trời, mặt trời ở Nhân Hoàng là tuyệt nhất. Trôi nổi một hồi nó chợt giật mình.

– Ặc, suốt ngày rong chơi, ta quên là phải tìm tư chất thánh mệnh ở Nhân Hoàng để nhập vào. Trời ơi, tiểu Hắc ơi là tiểu Hắc, bao nhiêu vạn năm rồi mà vẫn cái tính này.

Nói đoạn nó vùng mình bay nhanh về phía bắc, hy vọng phía bắc có nhiều nhân tài. Vừa bay, nó vừa dùng thần lực tỏa ra khắp nơi, tìm kiếm thể xác có phẩm chất Thánh Mệnh, cùng lắm là Thiên Tài cũng được. Một cái Thiên Tài có thể vang danh bốn bể, còn Thánh Mệnh có thể rung động vài giới cũng có thể. Thần lực vừa tỏa, không biết bao nhiêu người rùng mình vì bị tra xét.

Nó cứ bay, bay suốt trong Nhân Hoàng giới, liên tục phóng ra thần lực hy vọng tìm được một cái cơ thể thích hợp, bằng không nó phải về lại Ma giới, và nó hoàn toàn không thích lũ ma đầu dưới đó, còn ma nữ thì khá được, nhưng nhìn chung thì nó không muốn về đó.

Tại một đỉnh núi nhỏ trong phương viên nó phóng thần lực, một lão nhân áo vải đơn sơ đang ngồi tĩnh tâm, truy cầu vật ngã lưỡng vong cảnh giới để tăng cường đạo hạnh. Lão ngồi đây bao năm rồi, không ai biết được, cũng không ai biết lão tồn tại ở chỗ này, lão cứ đinh ninh không ai có thể tìm ra lão, không ai có thể quấy rối lão tu hành.

Chợt, một luồng thần lực cực mạnh phóng ngang qua người lão, luồng thần lực ấy soi xét hết tu vi, thần hồn, phẩm chất của lão. Lão hoảng hốt:

– Không ngờ ta đã trốn ở đây khổ tu thần công, lại bị người phát hiện.

Lão đứng bật dậy, co người, ghì chặt chân xuống nền đá, tay làm thành một thủ ấn phức tạp.

– Nếu đã phát hiện ta, thì ngươi cũng đừng có chạy, để ta thử thần công ta khổ luyện lâu nay.

Rồi lão gằn giọng, từng chữ một phát ra:

– Tiêu, Hồn, Chưởng!

Một chưởng này nhìn qua thì uy lực không cao, không có đá đất đá mù mịt, không rung động đất trời nhưng nó phát ra một luồng rung động nhẹ nhàng hướng đến tiểu Hắc tử.

– Không ổn, có rung động hồn lực!

Linh giác khiến nó bất chợt quay đầu lại, thì nhìn thấy lão nhân tung chưởng hướng thẳng nó mà tới. Nhìn thấy thế chưởng, chấn động hồn lực mà nó há hốc mồm

– Cái quái gì đây, Tiêu Hồn Thần Công của Tiêu Hồn Đạo Nhân, tuy không đủ mạnh nhưng trúng một phát là tử trận tại chỗ đó, nhưng lão quái đó chết lâu rồi mà, đứa nào chơi kì vậy?

Rồi nó hoảng hốt tăng tốc, thu toàn bộ thần lực lại rồi tập trung bay. Nó cố hết sức bay ra khỏi tầm chưởng lực nhưng dường như không được. Luồng chấn động hồn lực kia cũng đang tăng tốc, nhắm thẳng vào nó mà tiến tới. Nó cùng Tiêu Hồn Chưởng liên tục vờn nhau, hết núi này qua núi nọ, hết quốc này sang quốc khác. Nó vừa bay vừa nghĩ:”Chiêu Tiêu Hồn Chưởng này chỉ dùng được cho linh hồn xuất khiếu, còn nếu cơ thể thì không dùng được, bởi thế mà Tiêu Hồn Đạo Nhân lúc trước danh tiếng lại thấp. Giá mà ta có cơ thể ngay lúc này.”

Tiêu Hồn Chưởng vẫn cứ đăm đăm mà bay, bất chấp mọi thứ, tốc độ liên tục tăng tốc, liên tục tạo ra chấn động hồn lực. Nó không thể để trúng chiêu này được, dự tính bao nhiêu vạn năm, sứ mệnh còn chưa hoàn thành, nó không thể bỏ mình. Khi khoảng cách giữa cả hai chỉ còn vài trượng, nó không còn cách nào khác, quyết định chơi liều, không cần biết thân thể Thánh Mệnh hay Thiên Tài gì hết, hên thì phẩm chất cao, xui thì từ từ cũng cải thiện, còn trúng chiêu này thì khỏi có thời gian mà cải gì hết. Đoạn, nó hét:

– Thiên Long Thần Công, Bát Thập Nhất Kiếp, Di Hồn Đoạt Xác.

Nó hóa thành một luồng sáng chói lóa rồi lao thẳng xuống một thành nhỏ gần đó. Nó bay qua nhiều ngõ ngách thành thị, luồng lách khắp nơi rồi lao vào người một thằng bé đang nằm sấp trên mặt đất. Chiêu Tiêu Hồn Chưởng cũng lao theo đập vào người thằng bé, “Phịch” một cái rồi chẳng có gì xảy ra cả, nó đã an toàn, an toàn trước chiêu Tiêu Hồn Chưởng ác độc của lão nhân kia.

****Đâu đó tại Tam Thiên****

– Thiên Long Thần Công, ha ha ha, đi mau, Hắc Long đại nhân đã trở về Nhân Hoàng giới.