vậy, không còn nghe âm thanh gì từ phía bên ngoài nữa, điều này làm cho Du Vân ngẩn ngơ. Mà đối diện Du Vân là một thanh niên
hai sáy, hai mươi bảy tuổi, khuôn mặt hung ác, cặp mắt nhỏ mà
hẹp, đôi lúc léo lên hào quang âm hiểm, tu vi của hắn là Luyện
Khí mười tầng, giờ phút này hắn cũng đang chăm chú nhìn Du
Vân, hắn không thấy Du Vân cầm vũ khí nhưng ai biết được hắn
giấu ở đâu, còn phù lục nữa. Hai bên chăm chú nhìn nhau, đôi
mắt to nhìn đôi “mắt nhỏ”. Du Vân thì nội tâm cười thầm không
thôi, hắn nhìn đối phương cũng không có “trường kiếm”. Đúng lúc này, Trần Lộ lấy tay móc trong ngực ra một tờ màu vàng nhạt
phù lục rồi bóp nát nó, tù theo linh khí chấn động, một lưỡi giao gió hiển hiện mà ra rồi bay thẳng đến trước người Du Vân, cái này làm cho Du Vân sợ mất mật, đây là lần đầu tiên hắn
đối mặt với uy lực của phù lục mà không phải cái loại vây
khốn địch nhân như những người khác mà là một loại phù lục
công kích từ xa, cũng may lưỡi dao gió này bay nhanh nhưng đủ để cho Du Vân lách mình sang tránh một bên, mà lúc này Triệu Lộ
cười lạnh một tiếng, ánh mắt hiện lên hung dữ, khuôn mặt dữ
tợn, hắn lúc nãy dùng một tờ phù lục rẻ tiền với pháp
thuật Dao Gió cấp thấp chỉ để kiểm tra xem Du Vân nhưng kiểm tra xong hắn đã nhìn ra Du Vân không những không có vũ khí giấu
trong người, mà còn không nhận ra cái pháp thuật này, còn về
phù lục thì khả năng rất nhỏ, từ trong tay áo rơi ra một cây
roi da,cây roi này dài hơn ba trượng, da được làm từ da của yêu
thú, Trần Lộ vung vẩy roi da cánh tay quất vào trên người Du
Vân, nhưng mà lúc này đây trên người sương mù yêu khí cấp tốc
tràn ra bao trùm khu vực chiến đấu khiến cho Trần không nhìn
thấy gì bắt buộc phải dừng tay lại, ở trong sương mù truyền ra từng tiếng “Hizkhazzz…Hizkhazzz”, Trần Lộ vẻ mặt khiếp sợ,
lắp bắt hét to:
“Hắn là… là yêu thú…”
Mặc cho Trần Lộ hét to thế nào bên ngoài cũng không thấy thanh
âm gì cả, không những thế, bên ngoài chỉ thấy trong trận pháp
được bao phủ toàn bởi sương mù màu vàng nhạt, khiến cho ai
cũng không biết bên trong đó chiến đấu như thế nào.
“Đây là cái gì chiêu số? Sao toàn là sương mù ah?”
“Đúng vậy, ta không nhìn thấy chiến đấy gì hết?!”
Triệu Hải cũng nhíu mày nghi ngờ, Luyện Khí kỳ chưa thể sử
dụng được pháp thuật, mà phù lục phong phú đa dạng nhưng từ
lúc hắn tu luyện đến nay chưa thấy ai sử dụng qua loại phù lục này, nhưng trong đám người, Đường Lôi ánh mắt lóe lên kỳ dị
hào quang.
“Ồn ào cái gì mà ồn áo, ta không biết bọn hắn sử dụng cái
gì phù lục, miễn sao một trong hai có kẻ chết là được.”
Triệu Hải quát lớn, các tên đệ tử Huyết Quỷ tông tràn ra khí
tức uy hiếp, trong khói đen thì âm hồn kêu gào điên cuồng, chúng tu sĩ lập tức câm như hến, không ai dám hé ra nửa lời.
Bên trong trận pháp.
Trần Lộ vẻ mặt hoảng sợ khi chứng kiến một con rắn to lớn,
đầu lưỡi phun ra nuốt vào, ánh mắt mang theo âm lãnh nhìn hắn,
đó chính là Du Vân đã hóa hình khi thấy Trần Lộ lấy ra roi da, roi da quá dài không thể né tránh được nữa, Du Vân mở ra cái
miệng to đỏ như máu táp về phía Trần Lộ đầu lâu.