Chương 18: Du Vân âm hiểm

Miệng Du Vân mở to ra táp mạnh về phía đầu lâu của Trần Lộ mang theo tiếng xé gió. Trần Lộ thấy vậy thì ngã xuống đất lăn vài
vòng ra phía sau khiến cho Du Vân một phát tạp hụt, nhưng Du Vân
đâu chỉ có tap, phần đuôi vung vẩy lên đập mạnh về phía Trần
Lộ đang nằm, Trần Lộ thấy vậy sắc mặt hốt hoảng, từ trong
ngực rút nhanh ra vào tờ phù lục rồi bóp nát, vô số bức
tường cao đến hai ba trượng chui từ dưới đất mà lên ngăn cản mà chiếc đuôi củaDu Vân đánh xuống. “Oanh” Một cái hố to cực lớn
hiện ra trên mặt đất nhưng lại không thấy bóng dáng của Trần
Lộ đâu cả, Du Vân dừng động tác lại, ánh mắt dò xét khắp nơi, khí tức của Trần Lộ vẫn đang còn ở xung quanh nhưng người thì không có. Mà lúc Du Vân đang khắp nơi tìm kiếm thì nghe hai
tiếng xé gió từ phía sau truyền đến và cũng mang đến cảm
giác nguy hiểm, không kịp suy nghĩ nhiều, Du Vân vung vẩy cái
đuôi từ nơi phát ra tiếng xé gió. “Xoẹt… Xoẹt” “Têêêêê….” Du
Vẩn chỉ cảm thấy vùng đuôi đau đớn, thân hình uốn éo mà quay
lại nhưng không thấy gì ngoài trên cái đuôi của mình mang theo
rãnh máu. Lại tiếp tục hai tiếng xé gió nữa truyền đến nhưng
không phải ở phía sau nữa mà là phía trước. Rút kinh nghiệm,
Du Vân không có đón đỡ cái thứ này nữa mà uốn éo thân thể bò nhanh về hướng khác. “Phập… Phập” Du Vân cố gắng tránh thoát nhưng thân thể quá dài và to lớn nên không thể tránh thoát và
trên người lại có thêm hai cái rãnh máu, đau đớn đã kích thích sự hung ác của Du Vân, hắn dùng chiếc đuôi vung vẩy đánh khắp
nơi trên mặt đất nhằm tìm ra nơi Trần Lộ đang đứng. Mà Trần Lộ bên nàt âm thầm kêu không xong, lúc nãy hắn đã sử dụng phù ẩn thân để tránh thoát khỏi tầm mắt của Du Vân rồi liên tiếp sử
dụng bốn tờ cấp trung Lưỡi Dao Gió nhưng mà hắn lại không có
nhiều phù lục như vậy, hai tờ ẩn thân phù đã là một nửa tàn
sản của hắn rồi, mà thời gian ẩn thân lại sắp hết trong khi
Lưỡi Dao Gió chỉ để lại mấy vết thương không đáng kể. Cuối
cùng, ánh mắt của hắn lộ vẻ quyết đoán, trong tay áo lấy ra
một thanh dao găm, dao găm vừa ra đã lóe lên ánh sáng màu xanh
lục lành lạnh , Triệu Lộ quyết định trong thời gian ẩn thân
vẫn còn sẽ tiếp cận Du Vân và giết Du Vân bằng cây dao găm có
ẩn chứa kịch độc này. Cẩn thận tránh né chiếc đuôi vung vẩy
lung tung của Du Vân, Triệu Lộ đi thẳng tiếp cận Du Vân. Bốn
trượng… Ba trượng rưỡi…. Ba trượng… Triệu Lộ tay cầm chặt
dao găm, mồ hôi đã chảy ra ướt cả lòng bàn tay. “Gần rồi…
Chỉ một chút nữa thôi.” Ba trượng… Hai trượng… Một trượng.
Mặt của Trần Lộ đã hiện lên vẻ hưng phấn khi khoảng cách của
Du Vân còn nửa trượng. Nhưng mà lúc này đây, ánh mắt của Du Vân hiện lên hung quang, cái đuôi co lại đập mạnh về phía Trần Lộ. Trần Lộ sắc mặt biến đổi, một cảm giác nguy cơ bao phủ bốn
phía, không kịp suy nghĩ nhiều, Trần Lộ vung dao chạy về phía
Du Vân ý đồ đâm vào thân thể con rắn này. Nhưng mà nào có dễ
dàng như vậy, chiếc đuôi đập mạnh xuống chỗ mà vừa nãy Trần
Lộ đứng, dư âm bắn trung phía sau lưng của Trần Lộ khiến hắn
phun ra một ngụm máu tươi, ngã nhào về phía trước bạo lộ cả
thân hình, không để cho Trần Lộ kịp đứng dậy, Miệng của Du Vân
táp mạnh vào đầu của Trần Lộ, “Phập” Nguyên cả đầu lâu bị Du
Vân cắn nuốt, cái cổ không đầu của Trần Lộ phun ra máu tươi
như suối.