Chương 20: Say mê

Dãy núi Huyết Quỷ, nơi đây có truyền thuyết, thời xa xưa, thời mà
lục địa chưa thành hình, thiên đạo đang cải biếp pháp tắc, Tiên nhân bay đầy đất, Long tộc lấy con người làm thức ăn, Ma tộc
thì nô dịch nhân loại, Thần Thú chiếm lãnh địa khắp phương làm mưa làm gió, mà không biết vì sao ở dãy núi này là được coi
là chiến trường của Tiên nhân và Long tộc, giữa Thần Thú và
Thần Thú, trận chiến kinh thiên động địa, quỷ thần sợ hãi,
lục địa sụp đổ, không gian xé rách, vô số sinh linh vô tội chết đi, xác của Tiên nhân và Long tọc rơi xuống đất chất đống
thành núi, rồi nơi đây thời thượng cổ cũng là nơi mà tu sĩ
chiến tranh không dứt, máu chảy thành sông, nhuộm đỏ nơi đây,
oán khí tận trời, âm hồn lệ quỷ gào khóc, nên mới được gọi
là dãy núi Huyết Quỷ, mà năm đó khai phái tổ sư Huyết Quỷ
Tông tu vi cao cường đã đến nơi lập nên tông môn và tồn tại đến
bây giờ.

Nhưng điều này thật giả không ai biết được, lại nói đến đám
người Du Vân, đám người bọn họ vẫn còn đang phi hành hướng về
dãy núi Huyết Quỷ mà đi, Du Vân giờ phút này rất vui vẻ, hắn
đang ở trên không, tuy không chân chính bay nhưng như thế cũng đủ
rồi, gió thổi vào mặt, thổi tung cả đầu tóc rất là sảng
khoái, Du Vân muốn hét to lên để thể hiện sự hưng phấn của
mình nhưng cố gắng áp chế cảm xúc của mình, không riêng gì Du
Vân, ở đây mỗi tên Luyện Khí kỳ trừ Cao Lý và Đường Lôi vẻ
mặt đều hưng phấn mà trò chuyện với nhau, Luyện Khí kỳ có lẽ hơn xa phàm nhân nhưng vẫn chưa trở thành tu sĩ chân chính, không sử dụng được pháp thuật chứ đừng nói đến việc ngự vật phi
hành như Trúc Cơ tu sĩ, vì thế ở đây đều là lần đầuhọ được
trên không trung. Triệu Hải nhìn về phía mọi người cũng rất là cảm khái, nhớ khi xưa hắn vào tông môn, cũng ngồi trên chiếc
cờ này với vẻ mặt hưng phấn, nhưng mà nhiều năm sau, vì tu
luyện công pháp Huyết Quỷ Tông, vì giết chóc, tính cách đã
sớm chết lặng, thay vào đó là càn rỡ, bá đạo, ưa thích máu
tươi.

Du Vân áp chế cảm xúc muốn hét to lên xong thì hiếu kỳ nhìn
phía dưới chân mình, phía dưới là một mảnh bình nguyên xanh mơn mởn, gió thổi qua làm nên những gợn sóng như một mặt biển, Du Vân vẻ mặt say mê mà nhìn không chớp mắt, đây là hắn thấy
cảnh tượng đẹp nhất tới giờ, thỉnh thoảng có hương hoa được
gió mang lên thổi vào trong mũi.

Thơm ngát!

Đi thêm khoảng năm phút nữa thì phíaphía trước khắp nơi là bông hoa theo gió bay khắp nơi, Du Vân đưa tay chạm nhẹ một bông hoa
thì nó vỡ ra thành nhiều mảnh bay khắp bốn hướng.

“Đẹp quá… Quá kỳ diệu…”

Du Vân thích thú chạm vào các bông hoa khiến nó nổ bung ra.

Nhưng việc vui thì chóng tàn, phi hành thêm năm phút nữa thì
đập vào mắt là một dãy núi màu đỏ, ngay cả cây cối cũng là
màu đỏ như máu, núi cao thì vạn trượng, thấp thì trăm trượng,
quanh thân núi lượn lờ sương mù màu đen mang theo vẻ âm trầm,
thỉnh thoảng có vô số gương mặt thò ra mở miệng máu ra gào
rú, nhưng kỳ lạ là không có một âm thanh nào phát ra cả, cảnh
tượng trông khủng bố, đúng là danh xứng với thực, Ma ĐẠO.