Chương 9: Giết chết

Mắt thấy Dực Hổ cắn xé càng lúc càng điên cuồng hơn, Du Vân bỗng
nhiên lao nhanh về phía rừng cây, đập mạnh thân mình vào các cây to mong sao sẽ giúp thoát khỏi nanh vuốt của Dực Hổ.

“Oanh”

Một lần va chạm tiếp theo về sau, thân cây đã va chạm trực tiếp lên người Dực Hổ và đã đụng bay Dực Hổ ra ngoài, thừa dịp
lục Dực Hổ còn đầu váng mắt hoa, Du Vân mở miệng rộng lao
nhanh táp về phtta cổ Dực Hổ.

“Phập”

Hàm răng cắm sâu vào trong da thịt, thân mình thì uống eo quấn
quanh người Dực Hổ, những khúc xương bị sức mạnh nghiền áp mà vỡ vụng kêu “rôm rốp” đã tai, Du Vân làm như vậy khiến nó không thể vùng vẫy mà thoát ra được.

Mười phút đồng hồ về sau, thân thể Dực Hổ mềm oặt, trên người không còn có hô hấp, dĩ nhiên đã chết, vì để cẩn thật, Du Vân vẫn không buông bỏ ra mà kéo dài thêm năm phút nữa.

Thân thể Dực Hổ đã không còn như lúc ban đầu, máu tươi, xương
cốt và nột tạng từ trong miệng chảy ra, y như chiếc khăn ướt
bị vắt khô.

“Thật là nguy hiểm, kinh nghiệm chiến đấu của ta thực sự không có, dù tu vi của ta hơn hẳn nó.”

Sau khi biến thân về hình người, Du Vân tự đánh giá lấy, bây
giờ hắn thực sự chật vật không chịu nổi, khắp mình đầy các
vết thương ghê rợn, sắc mặt tái nhợt như người bị thiếu máu,
tinh thần căn cứng khi chiến đấu đã buông lỏng, từng cơn mệt
mỏi kéo đến làm Du Vân muốn hôn mê, nhưng Du Vân lại tự cắn
chót lưỡi bảo trì tỉnh táo để rời khỏi nơi đây tìm chỗ dưỡng thương, vì hắn biết, nơi đây đã xảy ra kịch liệt chiến đấu sẽ kinh động tới các yêu thú xung quanh và sẽ dẫn bọn nó tới.

Đi ước chừng một tiếng về sau, hai mắt của Du Vân đã muốn sụp
xuống mà ngủ một giấc, cho dù cố gắng thế nào cũng không giữ tỉnh táo được nữa.

“Bùm…”

Trước khi hôn mê Du Vân chỉ nghe được một tiếng vang, thân thể
cảm giác được sự mát lạnh sảng khoái. Hắn hôn mê và đã rơi
xuống dòng sông, tùy ý cho nước sông trôi đi về phía trước.

Qua nửa tiếng sau, vài con yêu thú khí tức không kém Du Vân là
mấy tụ tập ngay trước bờ sông, chỗ mà Du Vân đã rơi xuống, đây
là các yêu thú kinh động bởi cuộc chiến của Du Vân và Dực Hổ, khi chúng đến chỉ còn lại thân thể dị dạng của Dực Hổ, rồi
chúng men theo mùi máu tươi tới nơi đây, đáng tiếc chúng tới đã chậm và đành hập hực mà bỏ đi về nơi của chúng.