Chương III: Kẻ Phản Bội
Đông Cung xoay người bước về phía bờ hồ gần đấy.
Ngoài âm thanh từ phía binh sĩ đang bận rộn dọn dẹp “bãi chiến trường” khi nảy, thì cảnh vật xung quanh yên tĩnh một cách lạ thường.
Dung Ly âm thầm đi theo sau Đông Cung, nàng cũng không biết vì sao mình lại đi theo phía sau chàng, có lẽ là do cảm tính, cũng có lẽ là do từ khi rời khỏi Hàn Sơn đến nay, người mà nàng ở bên cạnh nhiều nhất chính là Đông Cung.
Nàng cố gắng giữ khoảng cách nhất định với chàng, vì Dung Ly không muốn trong cơn tức giận của Đông Cung, nàng chính là vật để trút giận.
Thêm vào đó, càng đi xa khỏi đám binh sĩ, nàng luôn chú ý từng bước chân nơi mình sắp đặt xuống, vì ngộ nhỡ giẫm phải một cành cây, hay một nhánh lá khô cũng đủ gây ra sự chú ý trong không gian lúc này.
Đông Cung bước mãi đến khi ranh giới giữa mặt nước và bờ hồ không còn là bao nhiêu, chàng đứng đấy, trầm ngâm một hồi lâu, có lẽ là đang suy nghĩ về chuyện gì đó.
Một lúc sau, chàng lấy trong người ra cây sáo màu ngọc bích, cây sáo mà Đông Cung đã mang theo bên người suốt từ lúc nhỏ.
Có lẽ vật này chính là người bạn duy nhất của chàng, bên chàng lúc viễn chinh, lúc buồn, lúc vui, cùng sẽ chia những kỷ niệm của một tuổi thơ chan chứa đầy sự cay đắng, hắt hủi từ người thân.
Khúc nhạc từ từ vang lên, điệu sáo lúc thì trầm bổng, lúc thì ngân nga, chan chứa nhiều cảm xúc.
Từ xa, Dung Ly lúc này đã nép mình vào một gốc cây gần đó.
Lúc đầu nàng cũng thấy làm lạ, rõ ràng trong âm điệu của tiếng sáo thể hiện rõ sự bất cần về nhu cầu vật chất, rõ ràng là quá tiêu diêu tự tại, ung dung phong trần.
Nhưng càng về sau, khi chú tâm nghe kỹ hơn thì lại mang mác buồn, những điệu buồn ẩn chứa trong âm thanh trầm lắng, tự hỏi trên thế gian này còn có người thứ hai nào có thể thổi ra được một khúc nhạc xao xuyến lòng người như vậy nữa chăng?
Trong khi nghe sáo, lòng Dung Ly chợt có nhiều câu hỏi, lúc đầu nàng nghĩ hắn là người lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng nếu hắn là người như vậy, thì làm sao hắn có thể thổi ra được âm điệu này?
Chợt một làn gió nhẹ thổi qua, tiếng lá xào xạc, tóc, y phục của Đông Cung nhẹ nhàng bay bay, tạo ra một khung cảnh thật đẹp.
Tiếng sáo dần dần chuyển đến âm điệu cuối rồi kết thúc.
Trong lòng của Dung Ly lúc này vẫn còn nửa thực nửa hư, nàng vẫn còn miên man đắm chìm trong điệu sáo và những câu hỏi trong lòng nàng nên vẫn chưa chú ý là Đông Cung đã ngừng thổi.
Cho đến khi một giọng điệu trầm lành lạnh vang lên, phá tan đi những suy nghĩ của nàng, đưa Dung Ly về lại thực tại:
– Cô mau ra đây đi.
Đứng nép bên gốc cây nảy giờ bộ tưởng ta không chú ý sao?
Dung Ly giật mình, nàng không hiểu vì sao giọng điệu của Đông Cung lúc này so với điệu nhạc lúc nảy thật khác xa nhau hoàn toàn, dường như người lúc nảy thổi sáo không phải là chàng, mà là một người nào ấy.
Nàng có vẻ khá sợ sệt, đáp:
– Ơ…!được rồi…!um…
Nàng bước đến gần Đông Cung, nhưng lại không dám ngẩng mặt lên, tay nàng vẫn cầm Thanh Xà kiếm, nhưng lại có vẻ khá run run.
– Cô sợ ta đến vậy sao? Ngẩng đầu lên xem, cùng lắm ta cũng không đáng sợ hơn ác quỷ chứ?
Dung Ly từ từ ngẩng mặt lên, nhìn Đông Cung.
Vẫn là gương mặt băng giá ấy, vẫn là ánh mắt ấy, nhưng vì sao nàng lại cảm thấy không đáng sợ như những lần trước nữa.Lúc nào cũng là dáng vẻ đó, thật là khó đoán! Không biết là đang tức giận hay bình tĩnh, tâm trạng không được tốt hay hài lòng?!
– Ah, đâu có…!Ta chỉ là…!à mà không có gì…
– Ừm…
Nếu là người thường thì nghe câu nói giữa chừng, ngập ngừng như vậy hay tò mò, muốn nghe những lời còn lại.
Nhưng mà người này lại hoàn toàn khác, chỉ “ừm” một tiếng, làm cho người ta không biết phải nói gì thêm.
Cũng không lâu sau, do không chịu nổi sự im lặng bao trùm, Dung Ly liền lên tiếng nói:
– Chuyện lúc nảy,…!ừm…!ta nghĩ không đơn giản như vậy..