Chương IV: Khu rừng kỳ lạ.
Dung Ly lúc này từ từ mở mắt, cảm giác khá bàng hoàng, cũng khá mệt mỏi.
Nàng từ từ lấy sức để ngồi dậy, nhưng mà vì đầu khá đau nên phải vất vả đến mấy lần mới ngồi thẳng lên được.
Nàng dùng tay chạm vào đầu, cố gắng làm cho tâm trí mình vững vàng hơn.
Sau khi đã ổn hơn nhiều, nàng bắt đầu nhìn cảnh vật xunh quanh mình mà bàng hoàng, tự hỏi không biết mình đang ở đâu.
Cảnh vật xunh quanh ngoại trừ tiếng suối thì chẳng thấy còn nghe được tiếng của con vật nào cả, dường như nơi này không hề có động vật sinh sống, các cây cỏ xunh quanh cũng có hình dáng kỳ lạ, không cây nào giống cây nào, hình như nàng chưa từng thấy qua chúng bao giờ, cũng chưa từng thấy cây nào có những hình thù kỳ quái như vậy.
Chợt nhìn lại tán cây nơi mình đang ngồi lên, cái lớp lông bao phủ trên mặt chiếc lá này thật êm ái, thật dễ chịu, không muốn xuống một tí nào.
Ngồi một hồi lâu trên chiếc lá, nàng nhận ra hình như cơ thể mình đang bị một thứ gì đó bám vào.
Đáng lẽ nàng phải cảm giác được từ lâu rồi, nhưng vì sự êm ái trên chiếc lá này làm quên đi mất cảm giác khác.
Nàng nhìn xuống tay và chân của mình, những vết thương của nàng lúc này đang rướm máu, những sợi dây leo từ thân cây mà nàng đang ngồi lên bám lấy những vết thương ấy, dần dần hút máu từ những chỗ trầy xước.
Nàng chợt giật bắn mình, thì ra cây này là loại cây độc, tuy làm cho nàng có cảm giác êm ái dể chịu, nhưng thực ra lại cố gắng hút máu của nàng để làm thức ăn cho nó.
Cũng may là Dung Ly nhận ra kịp thời, chứ nếu không ngồi lâu thêm một tí nữa là tiêu đời rồi.
Dung Ly nhanh chóng giựt những dây leo đang quấn quanh vết thương mình ra, cảm giác khá đau, nhưng nàng cố gắng chịu đựng, rồi nhảy xuống khỏi chiếc lá của cây giết người ấy.
Nàng xé vài miếng vải trên y phục của mình băng bó vết thương lại.
Lúc này Dung Ly mới dần dần nhớ ra mọi chuyện trước khi rơi xuống vực, nàng không biết Đông Cung khi này còn sống hay đã chết, không biết hắn có cơ may sống sót như nàng hay không.
Nhớ lại lúc rơi xuống cũng thật kỳ lạ, lúc đang rơi, nàng có cảm giác như mình vượt qua một kết giới nào đó, sau đó, cảm giác rơi nhanh xuống vực không còn nữa, mà thay vào đó là một pháp lực nào đó cản nàng lại, giảm đi tốc độ rơi xuống.
Nhưng kỳ lạ là sau đó nàng như ngất đi, không còn biết gì nữa hết, những ký ức trước khi ngất đi còn lưu lại trong Dung Ly chính là những khối không khí màu đen vây xung quanh nàng.
Đột nhiên Dung Ly nhận ra linh lực trong người của nàng ấy dần dần hồi phục, nàng cảm nhận được linh lực trong người đang tăng lên, như hồi mới vừa luyện thành hình người trong động ở Hàn Sơn.
Đúng là kỳ lạ thật.
Sau khi đã băng bó vết thương xong, nàng cố gắng đứng dậy, tìm được một cành cây khô chống đỡ.
Bước đi được một hồi, nàng thấy hai thanh Tử Thanh và Thanh Xà kiếm rơi ở đằng xa, Dung Ly vội vã đi lại và nhặt lên.
Nàng rút Tử Thanh kiếm ra, nhưng ánh sáng màu tím từ Tử Thanh kiếm lúc này không còn sáng như lúc trước nữa, chỉ còn mập mờ.
Chắc có lẽ ở trong tay chủ nhân của nó thì mới phát triển được toàn diện uy lực.
Còn về Thanh Xà kiếm, vẫn như lúc đầu, cũng không có gì thay đổi mấy ngoài trừ những đường vết xô xát sau trận đấu lúc nảy để lại.
Dung Ly mang theo hai thanh kiếm bên người, khung cảnh xung quanh vẫn lặng yên như lúc ban đầu.
Nàng thầm nghĩ: “Không biết hắn bây giờ ra sao rồi.
Tuy là nhiều lúc có đôi chút khó ưa, nhưng mà cũng thấy tội nghiệp cho hắn, còn trẻ như vậy mà đã chết.
Với lại ta còn chưa kịp hỏi tên của hắn, chỉ biết đám binh lính đó kêu cái gì mà Mạc tướng quân gì đó.
Haiz…!Hay là bây giờ mình thử gọi to thử xem, ngộ nhỡ tìm ra được hắn thì sao…” Dung Ly lúc này khá là cô đơn, sau tất cả mọi chuyện xảy ra, nàng lại một mình như lúc đầu, không có ai bên cạnh, cũng không có ai che chở.
Nàng cũng muốn gọi hắn lắm, nhưng lại không biết phải gọi như thế nào, vì nàng có biết tên hắn là gì đâu.
Thôi thi đành gắng sức gọi đại:
– Này, có ai ở đây không? Cái tên mặt lạnh như băng kia! Ngươi đang ở đâu hả?! Mau trả lời ta đi!…!.