Chương 20: Chương 20

Khi Dung Ly đã đến bên cạnh Đông Cung, điều đầu tiên hiện lên trước mắt nàng chính là những sợi dây leo nhỏ chi chít chằn chịt bám vào vết thương của Đông Cung, máu chảy ra bao nhiêu, chúng hút hết bấy nhiêu.

Nếu cứ để tình trạng này mà tiếp diễn mãi đến vài canh giờ thì chắc lượng máu trong người sẽ bị rút đến cạn kiệt mất thôi.

Điều kỳ lạ thứ hai là xung quanh chàng có những đốm sáng nhỏ mập mờ bao quanh, mùi hương phát ra từ nó làm cho đầu óc của Dung Ly choáng váng, nàng nhanh chóng dùng vải che đi mũi của mình lại để không bị dính phải mê hồn hương từ những thứ ấy tạo ra.

Chắc có lẽ đây cũng là một phần lí do vì sao Đông Cung vẫn còn đang ngất xỉu.
Dung Ly vội vã dùng kiếm cắt đứt những sợi dây leo, sau đó cố gắng gỡ bọn chúng ra khỏi người của Đông Cung.

Nàng quàng tay của chàng lên vai, gắng sức đỡ Đông Cung ra xa khỏi cái cây nguy hiểm ấy.
Xung quanh nơi này thứ gì cũng thật kỳ lạ thất thường, Dung Ly nghĩ rằng thứ an toàn nhất hiện tại để đặt Đông Cung tựa vào chỉ duy nhất là những phiến đá vô tri kia.

Nên nàng đã cố gắng đỡ chàng đến đó.
Sau khi đã ổn địnhh được vị trí, nàng bắt đầu xem xét kỹ và chữa trị vết thương.

Cũng may là lúc trước ở Hàn Sơn, nơi vùng đất yêu ma ấy nàng đã từng thấy qua và luyện phép với thảo dược, nên cũng phần nào hiểu một chút về y học.

Tuy là vết thương không sâu lắm, không tổn hại đến tính mạng, nhưng vì bị cái cây ma quỷ đó hút máu nên đã mất đi một phần máu trong cơ thể.

Mặc dù là đã tìm ra được cách để cầm máu lại, nhưng mà ở đây chẳng có thứ gì thích hợp làm vải băng bó cả, Dung Ly bèn nghĩ thầm: “Xung quanh nơi này kiếm đâu ra vải để băng bó vết thương lại cho hắn đây…!Nếu xé y phục của mình ra thì cũng không được cho lắm…!Hay là xé một phần vạt áo của hắn để băng vậy! Đúng rồi, chắc là không sao đâu ha!”
Nghĩ xong, Dung Ly liền nhanh tay xé một phần vải trên tà áo của Đông Cung, đủ dài để băng bó xunh quanh phần eo bụng.

Rồi nàng nhanh chóng tháo dây thắt lưng ra để tiện cho việc băng bó và khử trùng vết thương.
Do nảy giờ chỉ chú tâm đến sự an toàn và tìm cách để chữa trị cho Đông Cung càng sớm càng tốt, nàng không hề nhận ra rằng Đông Cung cũng dần dần tỉnh giấc.
Đôi mắt của Đông Cung lúc này từ từ mở ra, khung cảnh xa lạ xunh quanh từ mờ ảo dần dần cũng bắt đầu rõ hơn.

Chàng còn đang ngỡ ngàng không biết mình đang ở nơi nào, thì chợt nhìn bên cạnh mình, thấy Dung Ly một tay cầm miếng vải, đang hì hục cố gắng mở y phục của mình ra.

Đông Cung ngạc nhiên đến tột độ, không biết rằng yêu nữ này định làm gì mình ở nơi hoang vắng này đây nữa.

Chàng vội vàng đưa tay ra nắm lấy tay của Dung Ly, hòng dừng lại nàng rồi nói:
– Này! Cô đang làm gì thế?!
Bị Đông Cung bất thình lình chụp lấy tay của mình, nàng giật bắn cả mình, tim đập thình thịch.

Nàng cứ nghĩ rằng tên này ít nhất cũng phải ngất đến hơn một canh giờ chứ, ai ngờ lại tỉnh sớm thế này.
– Á!!! Trời ơi!!!
Đông Cung nhìn Dung Ly với một khuôn mặt đầy đăm chiêu, nói:
– Á cái gì mà á! Ta đang hỏi cô đấy! Cô đang làm gì vậy hả?!
Sau một hồi định thần lại, Dung Ly mới bắt đầu lấy lại được bình tĩnh và giọng nói của mình, nàng đáp:

– Ngươi không thấy hay sao mà còn hỏi! Ta đang băng bó vết thương cho ngươi đấy! Ta đã cứu mạng của ngươi, không cảm tạ thì thôi đi, còn hù ta suýt tí nữa hồn bay phách lạc rồi đây này! Đã vậy còn bóp chặt tay ta như vậy, đau chết mất!
Sau khi nghe Dung Ly nói xong thì Đông Cung lúc này mới chợt nhận ra bên hông trái của mình đang bị thương, thì ra mình đã nghĩ xa quá rồi, liền thả tay của mình ra, đồng thời đưa tay lên và nói với giọng lạnh lùng:
– Nếu thật như vậy thì cho ta xin lỗi.

Cô hãy đưa miếng vải đó cho ta đi, ta tự băng bó là được rồi.

Để nữ nhi như cô chạm vào cơ thể nam nhân như thế này không được phù hợp cho lắm.

.