Tướng Quân Hoàng Nguyệt Thành – Mạc Đông Cung Nhóm ngựa từ xa dần dần xuất hiện, nhìn những người cận vệ xung quanh, dường như bọn họ đều có võ công cao cường, tất cả lính xung quanh đều đi răm rắp theo hàng ngũ đã định sẵn.
Có lẽ người ngồi trong xe ngựa là một nhân vật khá quan trọng, cũng có thể là nhân vật có tiếng tăm lẫy lừng.
Dẫn đầu đoàn tùy tùng là một người mặt áo đen, hắn ta mang mặt nạ che khuất đi hầu hết nửa phần khuôn mặt.
Nếu nhìn kỹ hơn vào đôi mắt của hắn, cặp mắt lộ rõ vẻ lạnh lùng khát máu và sự tham vọng tột cùng.
Hắn chính là Diệp Doanh Hạo, cận vệ được tín nhiệm nhất ở Hoàng Nguyệt Thành.
Tuy là thường ngày hắn luôn tuân theo lệnh và tỏ ra vẻ trung thành với thành chủ, nhưng thực chất bên trong hắn lại nung nấu ý định làm phản rất lâu rồi.
Người ngồi bên trong xe ngựa lúc này chính là Mạc Đông Cung – là con trai thứ của thành chủ, tuy là cậu ta vẫn còn trẻ nhưng tiếng tăm đã vang dội lẫy lừng khắp vương quốc không chỉ vì những chiến công hiển hách mà cậu ta lập được, những tài nghệ, binh lược và quyền pháp mà cậu ta đã luyện mà còn bởi vẻ ngoài đẹp trai lạnh lùng phong trần đã làm ngã gục biết bao trái tim của các thiếu nữ trẻ.
Sở dĩ Đông Cung thường hay đối xử lạnh nhạt với người xung quanh bởi vì suốt cả khoảng thời gian tuổi thơ của cậu, cậu lớn lên trong sự nghiêm khắc của gia đình, sỉ nhục, ức hiếp của các huynh đệ vì mẹ cậu chỉ là một tì thiếp thấp kém của thành chủ.
Trong tâm trí của cậu, thứ mà cậu luôn muốn đạt được là sự nể phục, kính trọng và phục tùng của người xung quanh, cậu không muốn gần gũi với một ai vì cậu sợ bọn họ sẽ lại tổn thương cậu, hệt như những gì bọn họ đã đối xử với mẹ cậu.
Đoàn người từ từ xuất hiện rõ hơn trong sương mù dày đặc, Dung Ly nhìn thấy bọn họ, biết rằng không sớm thì muộn cũng sẽ có rắc rối to, nên cô định quay người tránh đi, nhưng vì vết thương khá nặng nên không thể chạy nhanh hơn.
Đột nhiên tên lính bên cạnh người áo đen chỉ tay về hướng Dung Ly la to:
– Doanh hộ vệ, nhìn xem phía bên kia kìa! Thuộc hạ cảm thấy người đó không được bình thường lắm!
Doanh Hạo suy nghĩ thoáng chốc, rồi ra lệnh:
– Tất cả hãy dừng xe lại, phía trước có biến.
Có vẻ là một kẻ khá nguy hiểm.
Ta sẽ đến đó xem trước tình hình, nếu an toàn thì chúng ta sẽ tiếp tục khởi hành!
Sau đó hắn ta chỉ về phía các tên lính bên cạnh và nói:
– Hai ngươi ở lại đây canh giữ, còn hai ngươi đi cùng ta! Nhanh lên!
Nói rồi Doanh Hạo cùng hai tên lính phi ngựa về phía Dung Ly.
***
– Á, Doanh hộ vệ! Cô…!cô ta là yêu quái! Nhìn kìa…!- Một tên lính ra vẻ sợ hãi chỉ tay về phía Dung Ly, vì hắn đã nhìn thấy đuôi và tai hồ ly của cô ấy lộ ra.
– Ngươi sợ gì chứ, ả ta chì là một con yêu nữ đang bị trọng thương thôi, với lại yêu ma dám cả gan vượt kết giới vào ban ngày thế này công lực cũng giảm!
– Nhưng…
Chưa đợi tên lính kịp nói hết lời, Doanh Hạo đã rút kiếm ra chỉ thẳng về phía Dung Ly mà quát to:
– Yêu nữ! Dám hiện thân phá phách giữa ban ngày! Hôm nay ngươi gặp ta là tới số rồi! Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi!
– Không…!Không phải…!Đừng…!- Giọng Dung Ly yếu ớt đáp lại, nhưng có vẻ hắn ta cũng không để tâm đến mấy.
Hắn vung kiếm ra, dùng thuật dịch chuyển kiếp thi triển kiếm trận, nhưng khi thanhh kiếm vừa chuẩn bị bay vào ngươi Dung Ly, Thanh Xà kiếm trên tay cô ấy lại đột nhiên lóe sáng đỡ đòn, nhưng vì lực đánh quá mạnh nên Thanh Xà bị văng ra xa.
Dung Ly thầm nghĩ: “Lần này ta tiêu thật rồi…!Tránh Giao Linh nên mới chạy ra khỏi kết giới, ai ngờ lại gặp cao thủ.
Thanh Xà kiếm do khi nảy hấp thụ được linh khí trong động nên mới cứu ta được hai lần, giờ có lẽ linh khí đã cạn, cũng không thể thi triển pháp lực…!Tại sao ông trời lại nỡ đối xử với ta như vậy?…”
Vì lần tấn công lúc nảy đã bị Thanh Xà kiếm đở được, Doanh Hạo lên tiếng:
– Ngươi khá đấy, nhưng cuối cùng cũng sẽ phải chết dưới kiếm của ta! Lúc nảy may mắn tránh được kiếm thứ nhất, lần này xem ngươi làm thế nào!
Nói rồi Doanh Hạo thi triển kiếm pháp thêm một lần nữa, lần này đường kiếm nhanh hơn, mạnh hơn.
Tiếng kiếm lao đi trong gió tạo ra âm thanh vun vút, như đang thách thức với số phận của Dung Ly..