Lúc này bên phía đoàn xe ngựa đang dừng chân, Mạc Đông Cung ngồi bên trong xe ngựa
đột nhiên vén màn che, hỏi người tùy tùng đi bên cạnh, gương mặt chàng lạnh lùng như băng
phách ngàn năm:
– Có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lại cho dừng xe?
Người tùy tùng nghe vậy liền quay lại, có vẻ khá lo sợ, cung kính trả lời:
– Thưa tướng quân, có vẻ như phía trước có chuyện gì xảy ra nên Doanh cận vệ hạ lệnh
cho cả đoàn dừng lại để kiểm tra ạ.
Sau khi người tùy tùng này vừa trả lời xong thì đột nhiên từ phía xa có tiếng động lớn, có
vẻ đó là tiếng va chạm giữa hai thanh binh khí với nhau.
Tiếng động ấy phát ra là do kiếm của
Doanh Hạo đánh trúng thanh kiếm Thanh Xà của Dung Ly.
Sau đó còn nghe tiếng nói chuyện la
lớn.
Đông Cung nghe thế liền nhanh chóng bước ra khỏi xe ngựa, không quên mang theo thanh
kiếm Tử Thanh của mình theo.
…
Trong lúc Doanh Hạo đang thi triển kiếm trận thêm một lần nữa, thanh kiếm lao đi vun vút
trong gió thẳng tiến về phía Dung Ly đang bị thương nặng, đột nhiên từ phía xa, một luồng ánh
sáng máu xanh tím bay lại, lóe sáng.
Trong chốc lát, kiếm của Doanh Hạo bị đánh bật ra xa.
Ngỡ ngàng không biết chuyện gì vừa mới xảy ra, Doanh cận vệ quay lại phía sau nhìn xem
là ai lại to gan dám cản kiếm của hắn.
Phía sau của Doanh Hạo lúc này là Đông Cung, khí chất
khác thường, điểm nổi bật ở Đông Cung nhất lúc này là gương mặt lạnh lùng, điềm tĩnh, như thể
trên thế gian này không có gì có thể lay động được cậu ta.
Thì ra thứ lúc nảy lóe sáng chính là
thanh kiếm Tử Thanh của Đông Cung, loại binh khí gia truyền của Mạc gia, cũng là một trong
những vũ khí trấn giữ Hoàng Nguyệt Thành.
Chả trách vì sao công lực của nó lại mạnh và diệu kỳ
đến như vậy.
Doanh hạo trong chốc lát quá ngỡ ngàng, không hiểu vì sao Đông Cung lại ngăn cản hắn
giết con hồ yêu này, liền hỏi:
– Mạc tướng quân, hà cớ gì ngài lại ngăn cản hạ thần diệt trừ yêu nghiệt?
Đông Cung thu kiếm về, quay qua nhìn Doanh cận vệ:
– Ngươi chưa hỏi ý kiến ta, lại muốn giết đi sinh linh vô tội như vậy.
Ngươi nghĩ tội này
của ngươi phải xử như thế nào?
Doanh Hạo được một phen bất ngờ, không hiểu vì sao Đông Cung lại muốn che chở cho
con hồ ly này, thầm nghĩ rằng lẽ nào tướng quân đã trúng yêu pháp của nó rồi sao…
– Thưa tướng quân, đây là yêu nữ vừa mới phá kết giới Hàn sơn xông ra đây, nếu không
giết nó, e rằng sau này sẽ có hậu hoạn…
Vẫn là giọng nói lạnh lùng ấy, Đông Cung đáp:
– Ngươi thật to gan, dám đối chấp với ta! Ta làm chuyện gì thì cũng có chủ đích của ta!
Cần đến lượt ngươi quan tâm sao?
– Nhưng…!nhưng…!tướng quân!…
– Câm miệng! Ngươi mau quay về điều động mọi người chuẩn bị tiếp tục cuộc hành trình!
Nói rồi, Đông Cung quay người tiến về phía Dung Ly, mặc cho Doanh Hạo đứng đó, có vẻ
hắn cũng ấm ức lắm, nhưng không thể nói được lời nào, đành phải tuân theo mệnh lệnh.
Lúc này, do đã mất máu quá nhiều nên khi ánh sáng giữa kiếm Tử Thanh lóe lên cũng là
lúc Dung Ly ngất đi.
Xunh quanh nàng là những giọt máu in hằng trên tuyết trắng, gió thổi lành
lạnh, nhưng làm sao có thể lạnh bằng lòng của Đông Cung.
Đông Cung bước đến, nhặt thanh kiếm
lên, đắn đo một hồi lâu rồi quay về phía Dung Ly, bế nàng lên và đưa về phía đoàn xe.
Trong đầu
chàng nghĩ thầm: “Đây Thanh Xà kiếm trong truyền thuyết đấy ư?”
Bóng chàng dần dần hòa cùng với đoàn người tùy tùng xa xa, để lại phía sau là những giọt
máu đỏ thấm đẫm và cả một phần tuyết trắng bị xáo tung bởi trận đánh vừa rồi.
Lúc này từ phía xa ở Hàn Sơn, Giao Linh đã chứng kiến hết những cảnh tượng vừa rồi.
Trong lòng cô ta ta tức lắm, không ngờ rằng số mạng của Dung Ly lại may mắn đến như vậy, vừa
có thể thoát được Huyền Long kiếm pháp của cô ta, lại vừa có thể được Tử Thanh kiếm của Đông
Cung cứu thoát trong gan tấc.
Tuy là tức giận như vậy, nhưng mà cô ta lại không làm được gì vì
giờ đây Dung Ly đã nằm trong tay của Đông Cung, cô ta liền thầm nghĩ rằng: “Hừ! Được lắm,
hôm nay là do ông trời chiếu cố cô, đời còn dài, sau này đợi ta luyện thêm pháp thuật mới, sẽ dùng
cả Huyền Long kiếm pháp kết hợp với Tiêu Hồn thần chưởng, xem có lấy mạng được cô hay
không!”.