Trong trí nhớ, trước đây Lâm Hạo Minh kia bị người ta liên tục ép buộc thi đấu, vì bảo mệnh, hắn phải lấy ra tài vật lão tổ để lại, cuối cùng thì cũng không có gì tốt cho lắm, trực tiếp bị đá ra khỏi nội môn.
Bây giờ những người lúc trước cướp giật của hắn đa phần đều là Trúc Cơ, nếu muốn báo thù cũng không dễ dàng như vậy.
Tư Đồ Bình lấy ra một quyển trục trực tiếp ném cho Lâm Hạo Minh. Tuy là bất đắc dĩ nhưng Lâm Hạo Minh cũng chỉ có một cách duy nhất là ký tên mình vào, bên kia là Quách Tân cũng phải ký. Hắn không nghĩ sự việc lại trở nên nghiêm trọng như thế, nhưng đã đến bước này rồi, hắn cũng không thể quay đầu, hơn nữa hắn cũng không tin mình thất bại.
Nhìn hai người kí xong khế ước sinh tử, Chu Chí Nghiệp cười nói:
“Được, nếu như vậy, ở đây sư đệ có một bình Hợp Khí Đan trung phẩm, tổng cộng có hai mươi viên, giá của nó là hai trăm linh thạch!”
Hợp Khí Đan bình thường đều là Luyện Khí Kỳ tầng chín hoặc là tu sĩ đại viên mãn mới biết sử dụng, một viên giá ba khối linh thạch, mà Hợp Khí Đan trung phẩm giá phải gấp ba, mười khối linh thạch một viên, hai mươi viên xác thực giá trị hai trăm linh thạch.
Ở trong đám đệ tử ngoại môn, muốn có được Hợp Khí Đan này thì trừ khi có người muốn xung kích Luyện Khí Kỳ bình cảnh, lúc này mới dám mua lấy 2 viên, bằng không cũng chẳng ai lãng phí nhiều linh thạch như vậy, vì lẽ đó nên mặc dù Lâm Hạo Minh biết đây là thứ tốt, cũng không dám đi mua.
Tư Đồ Bình thì lại không lấy ra đồ vật, trực tiếp lấy ra hai trăm linh thạch coi như đã đánh cược xong, đồng thời đối với Lâm Hạo Minh nói:
“Nếu như ngươi thắng, không chỉ thu được tiền đặt cược, ta làm sư huynh, sẽ thưởng cho ngươi một viên Hợp Khí Đan trung phẩm.”
Lâm Hạo Minh sau khi nghe được, biết đây là Tư Đồ Bình đang khích lệ mình.
Bên kia Chu Chí Nghiệp nghe được, cũng như vậy, không tỏ ra chút yếu thế nào nói:
“Quách Tân, nếu ngươi thắng, ngoại trừ thắng được ba mươi linh thạch tiền đặt cược ra, sư huynh sẽ thưởng cho ngươi ba mươi linh thạch.”
Ba mươi linh thạch so với một viên trung phẩm Hợp Khí Đan thì có cao hơn một chút, vậy cũng được tính là vượt trên Tư Đồ Bình, nhưng mà ai cũng hiểu, muốn lấy được phần thưởng này, chỉ có thể lấy mạng ra cược.
Sau khi bàn xong tiền cược, người của hai phe liền lui lại hai bên, dựa theo quy tắc, chỉ cần có người chịu thua hoặc là mất đi sức chiến đấu coi như phân được thắng bại.
Chủ trì tỷ thí chính là Mã quản sự, ông không thuộc phe nào, xem như là trọng tài, mỗi cuộc tỷ thí đều sẽ thu chi phí là một khối linh thạch, tuy rằng trận này tiền đặt cược lớn, nhưng ông cũng chỉ lấy một khối linh thạch.
Giờ khắc này hai người đứng ở trung tâm, cách nhau khoảng mười trượng, Quách Tân nhìn Lâm Hạo Minh cười lạnh nói:
“Tiểu tử, hiện tại ngươi cầu xin ta tha thứ thì ta còn chừa cho cơ hội sống sót, bằng không, khà khà!”
Đối với sự uy hiếp của hắn, Lâm Hạo Minh không để ý chút nào, chỉ nhìn Mã quản sự, bởi vì Mã quản sự biết Lâm Hạo Minh là lần đầu tiên tỷ thí, vì vậy cố ý nói sơ qua quy tắc một chút.
Trên thực tế quy tắc Lâm Hạo Minh được nghe từ trong miệng Ngưu Ngũ, giờ khắc này chỉ là nghe lại một lần nữa mà thôi.
Chờ sau khi nói xong, Mã quản sự cố ý hỏi:
“Ngươi đã hiểu chưa?”
“Đã hiểu.” – Lâm Hạo Minh gật đầu nói.
Mã quản sự thấy Lâm Hạo Minh gật đầu, nói thẳng:
“Đã hiểu rồi thì bắt đầu đi!”
Ông vừa dứt tiếng, liền thấy Lâm Hạo Minh ném ra một tấm bùa chú, sau đó bay thẳng đến bùa chú phun ra một ngụm tinh huyết, phụ trợ kích phát uy năng của bùa chú.
Một bên khác, Quách Tân từ trong ngực áo móc ra một phi đao dài nửa thước, thuận tay ném đi, sau đó đánh ra một đạo pháp quyết về phi đao. Phi đao trong nháy mắt bốc ra ánh sáng màu lam, bay về phía Lâm Hạo Minh.
“Pháp khí trung phẩm!” – Nhìn thấy phi đao, tất cả mọi người kêu lớn lên. Tất cả mọi người đều không nghĩ tới trong tay Quách Tân lại có thứ tốt như vậy. Có pháp khí trung phẩm trong tay, tu vi lại cao hơn Lâm Hạo Minh một tầng. Cái này còn so tài gì nữa, chẳng trách Chu Chí Nghiệp biết trước nên mới đặt tiền cược.
Trong lúc mọi người ở đây nghĩ như vậy thì chợt thấy Lâm Hạo Minh ném ra một tấm bùa loe lóe ánh sáng màu xanh. Nhìn theo lá bùa, chợt pháp hiện bên trong ánh sáng màu xanh đó có từng tia ánh sáng màu xanh lao ra, giống như mưa to gió lớn rơi xuống Quách Tân.
“A!” – Quách Tân không nghĩ tới đối phương tiện tay liền có thể ném ra một tấm bùa chú thượng phẩm cấp thấp. Thế này thì làm sao hắn đỡ được, chỉ nghe hắn hét thảm một tiếng, cả người bị những tia ánh sáng như gió đó cắt thành từng khối thịt. Nếu không nhìn kỹ, tuyệt đối không nhìn ra đây là một con người.
Một mặt khác, Lâm Hạo Minh lại lấy ra một tấm bùa chú vỗ lên trán mình. Cả người liền xuất hiện một luồng ánh sáng màu vàng. Phi đao theo đà bay tới va chạm với luồng ánh sáng làm cho ánh sáng rung động cực mạnh. Nhưng đến khi tiếng kêu thảm thiết của Quách Tân kêu lên, phi đao không có chủ nhân khống chế liền giống như vật chết, trực tiếp rơi xuống mặt đất.
Lâm Hạo Minh nhìn Quách Tân khi nãy còn đang uy hiếp mình, bây giờ lại biến thành từng khối thịt nát. Tuy rằng hắn trước đây đã tiếp xúc với nhiều thi thể nhưng đây lại là lần đầu tiên thực sự giết người, sắc mặt Lâm Hạo Minh có chút khó coi.
Đây là lần đầu tiên giết người, lần đầu tiên kết thúc sinh mạng của một con người. Tuy rằng người này với hắn có cừu oán, chính hắn cũng nghĩ tới lấy mạng của đối phương, nhưng đến khi thật sự bị hắn giết, cảm giác vẫn không giống nhau. Nhưng hắn cũng không hối hận, không sợ sệt vì hắn hiểu rõ, nếu lúc nãy hắn không ra tay thì người chết chính là hắn.
Vừa lúc đó, Lâm Hạo Minh cảm giác được, Công Đức Châu truyền đến một chút phản ứng, giờ khắc này hắn mới ý thức tới, khi hắn giết tên trước mặt này, lại được một điểm công đức, không biết là ai trong lòng cảm kích hắn.
Lâm Hạo Minh suy nghĩ một chút, mình thắng cuộc tỷ thí này, giúp Tư Đồ Bình thắng đan dược, còn thắng được mặt mũi, hắn cảm kích chính mình cũng bình thường. Nhưng cảm thấy càng có thể là những quản sự khác, vì nếu mình thắng lợi tương đương với việc đã có một nửa thắng lợi giao đấu trong tay, không chỉ không bị mất tiền tiền tài, còn có thu hoạch. Tuy rằng chỉ có một khối linh thạch nhưng thà có còn hơn không.
Giờ khắc này Lâm Hạo Minh mới phục hồi lại tinh thần, gỡ Kim Cương phù xuống, đồng thời mới phát hiện linh lực của Kim Cương phù này đã bị phi đao làm tiêu hao một phần ba. Quả nhiên pháp khí trung phẩm không đơn giản, nếu như tên Quách Tân kia có tu vi tầng chín thì e rằng Kim Cương phù cũng chỉ đỡ được hai lần.
Cẩn thận thu Kim Cương phù, Lâm Hạo Minh lập tức nhặt phi đao dưới đất lên, nhìn về phía Tư Đồ Bình cười nói:
“Tư Đồ sư huynh, đây là pháp khí trung phẩm!”
“Đúng là pháp khí trung phẩm. Ta hiện tại cũng đang có việc cần. Hay như vầy đi, ở đây có năm viên Hợp Khí Đan, coi như là ta mua lại.” – Tư Đồ Bình cầm bình Hợp Khí Đan lên, đổ ra năm viên cho Lâm Hạo Minh rồi rồi trực tiếp cất phi đao đi.
“Tư Đồ sư huynh, ký khế ước sinh tử rồi, sau khi giết đối phương thì người thắng có thể thu tất cả mọi thứ của người thua. Phi đao này tốt xấu gì cũng là pháp khí trung phẩm. Ta thấy thì giá trị phải đến một trăm linh thạch. Sư huynh thật là hào phóng, vừa nãy tiểu tử này sử dụng hai tấm bùa cũng ít nhất năm mươi linh thạch, đúng chứ?” – Chu Chí Nghiệp thua cuộc, cười lạnh nói.
Tư Đồ Bình đương nhiên biết giá trị của phi đao này, tu vi hắn đã đến Luyện Khí Kỳ đại viên mãn đỉnh điểm, Hợp Khí Đan đối với hắn không có bao nhiêu tác dụng, cho nên có cho đi cũng không đau lòng, nhưng mà Chu Chí Nghiệp nói hắn như vậy, hắn cũng không nhịn được nói:
“Một quản sự nhỏ cũng mua được pháp khí trung phẩm, Chu sư đệ, cái này sẽ không phải là của ngươi cho hắn chứ? Ngược lại sau khi hắn dùng xong thì cầm về!”
Tư Đồ Bình nói điều này không hề sai, phi đao này xác thực là Chu Chí Nghiệp cho, bây giờ thua, tương đương với việc hắn thua mất một pháp khí trung phẩm, trong lòng không phục phản bác:
“Tiểu tử kia, nói mau, lá bùa này là sao, không lẽ là của ngươi?”
Lâm Hạo Minh biết mình giết Quách Tân, xem như đã hoàn toàn đắc tội Chu Chí Nghiệp, giờ khắc này chỉ có thể một con đường đi tới, lúc này cũng mở miệng nói:
“Đây là lão tổ của ta để cho ta dùng bảo mệnh!”
Lâm Hạo Minh nói ra lời này, đúng là cũng hợp lý, dù sao nơi này ai cũng biết, hắn đã từng là hậu nhân của lão tổ.
Giờ khắc này, Tư Đồ Bình cũng rất hài lòng với câu trả lời của Lâm Hạo Minh, trên mặt lộ ra một nụ cười hiếm có, nói:
“Đã nghe chưa? Ngươi làm như ai cũng vô sỉ như ngươi vậy?”
Lúc Tư Đồ Bình nói ra lời này, Lâm Hạo Minh cảm giác được Công Đức Châu có thu hoạch, hắn không hề nghĩ tới Tư Đồ Bình cũng cảm kích hắn.
“Ngươi!” – Chu Chí Nghiệp trong lúc nhất thời không phản bác được, mắt nhìn Lâm Hạo Minh loé ra một tia tàn nhẫn.
Nhìn thấy ánh mắt này, Lâm Hạo Minh biết hắn đã hoàn toàn bị vị đệ tử nội môn này ghi hận.