Chương 12: Sinh tử đấu (1)

Sau khi Lâm Hạo Minh rời khỏi phố chợ không lâu, Tạ Nhược Lan đi tới chỗ Vương Thần.

Nhìn Vương Thần lấy ra hơn 1200 linh thạch, Tạ Nhược Lan hơi kinh ngạc nói:

“Tháng này nhiều như vậy?” 

Vương Thần cười cười thành thật nói:

“Sư tỷ, thật là đúng lúc. Hôm nay gặp lại tên lần trước lúc mà tỷ cùng Lăng sư huynh tới, hắn một hơi mua không ít đồ vật, bao gồm cả phi kiếm cùng Quy Giáp Thuẫn tỷ lưu lại, đều bán cho hắn.”

“Ồ! Một tên đệ tử ngoại môn trong tay lại có nhiều linh thạch như vậy? Ngươi biết hắn tên gọi là gì không?” – Tạ Nhược Lan nghe xong, cũng cảm thấy rất giật mình. 

Vương Thần cười khổ một tiếng lắc đầu nói:

“Cái này ta cũng không biết, dù sao chỗ này còn phải làm ăn, có vài thứ không nên hỏi, hơn nữa có thể đưa ra nhiều linh thạch như vậy, khẳng định không đơn giản, trong tông môn ngọa hổ tàng long, tùy tiện hỏi thăm rất có khả năng gặp phải phiền phức.”

Tạ Nhược Lan mặc dù hiếu kỳ, nhưng Vương Thần nói rất đúng, đặc biệt đối với nữ tu không bối cảnh gì như nàng, càng nên cẩn thận từng bước, lúc này gật đầu một cái nói: 

“Ngươi làm không tệ.”

Nghe được Tạ Nhược Lan tán thưởng, Vương Thần cười cười, sau đó có chút do dự nói:

“Tạ sư tỷ, có chuyện ta nghĩ nói với tỷ một chút!” 

“Chuyện gì?” – Tạ Nhược Lan nhìn dáng vẻ hắn do do dự dự, hơi nhíu mày hỏi.

“Là như vậy, tu vi của ta cũng đã đến Luyện Khí Kỳ tầng chín đỉnh phong, cho nên ta muốn xung kích Luyện Khí Kỳ đại viên mãn!” – Vương Thần đem ý nghĩ trong lòng nói ra.

Ánh mắt Tạ Nhược Lan đảo qua Vương Thần, phát hiện hắn không có nói dối, hơi suy nghĩ một chút sau đó cũng gật đầu nói: 

“Được, ở đây có một bình Hợp Khí Đan trung phẩm, đối với việc xung kích đại viên mãn của ngươi rất có ích, ngươi vẫn chưa tới ba mươi tuổi, ba mươi tuổi nhập cảnh giới đại viên mãn cũng không cần sát hạch, có thể trực tiếp tiến vào nội môn, ta hi vọng sau khi vào nội môn ngươi cũng có thể giúp ta!”

Nghe nói như thế, trong lòng Vương Thần mừng rỡ, nhưng nhìn bình Hợp Khí Đan trung phẩm được đưa đến, hắn không đưa tay nhận lấy, cười nói:

“Hợp Khí Đan trung phẩm đối với sư tỷ cũng vô cùng quan trọng, ta vì xung kích đại viên mãn nên đã chuẩn bị kỹ càng, Hợp Khí Đan này sư tỷ lưu lại dùng thì tốt hơn.” 

“Hợp Khí Đan trung phẩm ở hai tầng phố chợ đều có thể mua được, ngươi đừng khách khí với ta. Ngươi chỉ nhớ kỹ, sau này cố gắng theo ta làm việc, sẽ có chỗ tốt cho ngươi, đặc biệt là tiến vào tầng hai, một mình đệ tử ngoại môn như ngươi nếu muốn lên tới bước này nhất định phải có chỗ dựa vào!” – Tạ Nhược Lan cho một ít chỗ tốt đồng thời cũng gây một ít áp lực.

“Cái này ta đã hiểu, vậy sư đệ không khách khí rồi!” – Vương Thần đối với sự tình của nội môn cũng có một chút hiểu rõ, giờ khắc này nghe xong những câu nói này, trái lại yên tâm nhận lấy.

“Nếu như ngươi tới nội môn, nơi này không có ai quản lý cũng không tốt, như vậy đi, ngươi bế quan trùng kích đại viên mãn trước, sau đó tìm người tiếp nhận công việc của ngươi!” – Tạ Nhược Lan bàn giao nói. 

“Đa tạ sư tỷ, cho ta mấy ngày, ta lập tức giúp sư tỷ tìm người!” – Vương Thần cười đáp ứng nói.

Lâm Hạo Minh trở về chỗ ở của mình, lập tức tu luyện.

Vài ngày sau, lại đến thời gian giao đấu tháng. 

Sau khi từ chỗ Mã Cao Phong lĩnh linh thạch cùng đan dược, ở cửa khu vực, người của hai phe lại giằng co lẫn nhau.

Tư Đồ Bình cùng Chu Chí Nghiệp tự nhiên cũng giống như vậy, dù sao một khi thắng được, bọn họ đều có thể nhận được thêm một ít lợi ích.

Lâm Hạo Minh đoán không sai, nhìn thấy ánh mắt Chu Chí Nghiệp tràn ngập oán độc, hiển nhiên nếu không đưa Lâm Hạo Minh vào chỗ chết hắn sẽ không cam lòng. 

Nhưng có Tư Đồ Bình ở đây, Lâm Hạo Minh cũng không cảm thấy đối phương thật sự dám làm vậy, hơn nữa dựa theo quy củ, lần này mình cũng không cần ra giao đấu, cũng đã quyết định, mặc kệ đối phương kích tướng thế nào đi nữa, mình vẫn sẽ không ra mặt.

Ngay khi Lâm Hạo Minh chờ mọi người giao đấu, lúc này Lý Thương lúc trước châm chọc hắn hung hăng nhất bỗng nhiên đi ra, trực tiếp đem một túi linh thạch ném đến trước mặt Mã Cao Phong nói:

“Mã quản sự, dựa theo quy củ, ta lấy một trăm linh thạch làm tiền đặt cược là có thể trực tiếp chọn một người làm đối thủ, ta muốn khiêu chiến Lâm Hạo Minh!” 

“Cái gì? Có quy củ như vậy sao?” – Lâm Hạo Minh nghe được, nhất thời cả kinh, quy củ này cũng không có người nói với mình.

Ngưu Ngũ nghe được cười khổ nói:

“Đúng là có chuyện như vậy, nhưng ta cũng chưa từng thấy ai ở đây ném một trăm linh thạch để giao đấu.” 

Lâm Hạo Minh biết, đây nhất định không phải ý của Lý Thương, mà là của tên Chu Chí Nghiệp kia, nói không chừng linh thạch cũng là hắn đưa ra, quả nhiên thật sự không đem mình vào chỗ chết thì không bỏ qua!

“Có thể, trận đầu Lý Thương ngươi cùng Lâm Hạo Minh giao thủ!” – Mã Cao Phong liếc nhìn linh thạch, trực tiếp đồng ý.

Nhìn thấy Mã quản sự đáp ứng, Lâm Hạo Minh trong lòng mắng to: 

“Không trách ba tháng này gió êm sóng lặng, thì ra là chờ ngày này, tu vi Lý Thương là Luyện Khí Kỳ tầng chín, xem ra đối phương thắng chắc hắn rồi!”

Lâm Hạo Minh nhìn Tư Đồ Bình, phát hiện tên này không có ý lên tiếng, quả nhiên người gọi là Tư Đồ sư huynh này căn bản không dựa vào được.

“Giao đấu lần này ta muốn thêm một quy củ, không được sử dụng bùa chú trung phẩm cấp thấp trở lên, bằng không ai cũng có vài tờ bùa chú như vậy, còn so cái gì?” – Tư Đồ Bình không mở miệng, nhưng tên Chu Chí Nghiệp quái gở kia lại mở miệng. 

Sau khi hắn mở miệng, mọi người đều nhìn về phía Tư Đồ Bình, giống như chờ hắn phản bác, nhưng không ai nghĩ tới Tư Đồ Bình lúc này vẫn như cũ, không có ý muốn nói chuyện.

Lâm Hạo Minh nhìn hắn vào lúc này thấy chết mà không cứu, trong lòng đối với hắn càng thêm khó chịu, đây không phải là hắn đang muốn nói rõ hắn không quản mình sao?

Sắc mặt Lâm Hạo Minh trở nên có chút khó coi, nắm lấy Ngưu Ngũ nhỏ giọng hỏi: 

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Ngưu Ngũ cũng buồn bực, dù gì cũng là thủ hạ của hắn, sao Tư Đồ Bình có thể mặc kệ không quản, vẫn là Đường Cao Tuấn nhỏ giọng hỏi:

“Tiểu tử, lần trước sau khi ngươi tỷ thí có đi bái phỏng Tư Đồ sư huynh hay không?” 

Nghe được lời này của Đường Cao Tuấn, Lâm Hạo Minh giờ mới hiểu được, về thứ tình cảm Tư Đồ Bình cho mình đan dược gì gì gì đó, đều là làm vẻ bên ngoài, sau đó chờ mình quay đầu lại đi hiếu kính hắn. Mà mình chỉ lo tu luyện nên không quan tâm đến hắn, vì lẽ đó hắn cũng không thèm để ý đến mình.

Nghĩ tới đây, Lâm Hạo Minh thầm mắng Tư Đồ Bình là tên tham lam, chẳng ra gì, nhưng mắng thì mắng, cục diện trước mắt này sợ rằng khó đối phó.

Lúc này Lý Thương đã đi ra, nhìn Lâm Hạo Minh cười lạnh nói: 

“Lâm Hạo Minh ngươi đừng núp. Nếu như ngươi không dám ra tay thì giao ra một trăm linh thạch chuộc thân! Lần trước ngươi tiện tay đã có thể ném ra bùa chú thượng phẩm, chỉ cần đưa ra hai tấm, ngày hôm nay liền buông tha cho ngươi!”

Nếu như Lâm Hạo Minh trước đây, trên người có lập tức sẽ móc ra, nhưng đối với Lâm Hạo Minh bây giờ, coi như có cũng tuyệt đối sẽ không lấy ra, có một số việc có thể cúi đầu, nhưng có một số việc thì không thể cúi đầu.

Lúc này hắn cũng không để ý nhiều như vậy, trực tiếp ấn nhẹ vào dấu ở trước ngực, lấy ra túi trữ vật treo ở bên hông, lớn lối nói: 

“Lão tử có linh thạch cũng không cho ngươi, ngươi đã muốn chết thì lão tử ngay lập tức sẽ cho ngươi đi hoàng tuyền, ngươi dám cùng ta sinh tử đấu không?”

Sinh tử đấu là một loại thủ đoạn để xử lý mâu thuẫn bên trong tông môn, thân là đệ tử Ma môn, đa số đều có sát khi rất nặng, mỗi lần có mâu thuẫn liền ra tay đánh nhau. Vì để hóa giải mâu thuẫn nên tông môn quy định, chỉ cần hai bên đồng ý, đồng thời có trọng tài thì có thể triển khai sinh tử đấu. Một khi phân ra thắng bại, mâu thuẫn cũng kết thúc. Những người khác không thể dùng lý do mà tìm đối phương gây phiền phức. Hơn nữa tông môn cũng đã quy định, đệ tử ngoại môn chỉ được tìm đệ tử ngoại môn thi đấu, đệ tử nội môn chỉ được tìm đệ tử nội môn giao đấu. Hơn nữa tu vi của hai bên không được chênh lệch quá lớn, để tránh một số người chênh lệch thực lực quá lớn mà dùng phương thức này làm cái cớ tàn sát đồng môn.

Tu vi cao hơn Lâm Hạo Minh, giờ khắc này lại bị người ta khiêu khích tham gia sinh tử đấu, Lý Thương rất căm tức, hắn không nghĩ mình sẽ thất bại trước tên này nên cũng không nghĩ nhiều, lập tức đáp ứng nói: 

“Sinh tử đấu thì sinh tử đấu, ta sợ ngươi chắc? Thực sự là chuyện cười!”