Chương 16: Lâm Chưởng Quỹ (Hạ)

“Lâm sư huynh, đúng lúc ta đang muốn mua ba viên hạ phẩm Hợp Khí Đan, lẽ nào không thể lấy giá rẻ cho ta sao, ta cũng là khách quen của ngài mà, tám khối linh thạch được không?” – Trong tầng một Phường Thạch Quật, một tu sĩ trung niên thoạt nhìn vô cùng nhã nhặn lại mang bộ mặt như khổ qua héo, đang cò kè mặc cả với Lâm Hạo Minh.

Lâm Hạo Minh nhìn hắn, đành than thở:

“Ta nói này Lâm Phi Dương, Lâm sư đệ, ngươi mỗi lần tới đều trả giá với ta, ngươi cũng nên biết, ta chẳng qua cũng chỉ là một người đại diện, sư huynh sư tỷ nội môn nói bao nhiêu, ta chỉ có thể định giá bấy nhiêu, không gian trong túi trữ vật của ngươi thực sự không lớn, ngươi mua mấy thứ đó, tổng cộng cũng chưa tới mười khối linh thạch, nếu giảm một khối cho ngươi, chuyện này ta phải tính sao?” 

“Nếu không ta sẽ cho ngươi một chút phế linh thạch?” – Lâm Phi Dương bèn cười hỏi.

Lâm Hạo Minh bất đắc dĩ thở dài đau khổ nói:

“Ta nói này Lâm sư đệ, mỗi lần ngươi tới đều bù thêm vào một chút phế linh thạch, những phế linh thạch cộng lại cũng không giá trị bằng một viên Hợp Khí Đan, ngươi đây là làm khó ta!” 

“Lâm sư huynh, Lâm chưởng quỹ, lúc này không giống như trước đâu, cái ta lấy ra chính là phế linh thạch của trung phẩm linh thạch đó!” – Lâm Phi Dương nói ra.

“A! Còn có thứ này, cái này ta chưa từng gặp qua, được rồi, ai bảo ngươi với ta đều họ Lâm chứ, ta liền chịu thiệt chút, ngươi đem trung phẩm phế linh thạch cho ta, ta lấy ngươi tám khối linh thạch vậy!” – Lâm Hạo Minh nói với vẻ như bị thua thiệt nhiều lắm vậy.

“Đa tạ Lâm sư huynh!” – Nghe được Lâm Hạo Minh đồng ý, Lâm Phi Dương lập tức mừng rỡ, lấy một túi xấp xỉ ba bốn mươi khối phế linh thạch ra, đưa tám khối hạ phẩm linh thạch, từ trong tay Lâm Hạo Minh nhận lấy ba viên Hợp Khí đan. 

“Ba viên Hợp Khí Đan, ta có tám phần mười chắc chắn sẽ thăng lên Luyện Khí Kỳ tầng chín!” – Cầm đan dược trong tay, Lâm Phi Dương trong lòng kích động không thôi.

Lúc này Lâm Hạo Minh cảm giác được Công Đức Châu cũng có phản ứng, cẩn thận nhìn lại Công Đức Châu một chút, phát hiện nó lại xuất hiện một đường cong màu vàng lấp lánh, khóe miệng hiện lên một nụ cười thỏa mãn.

Lâm Hạo Minh thực sự không nghĩ tới, hắn làm chưởng quỹ như vậy cũng có tốt chỗ, những người tới đây mua đồ, đều muốn ép giá, có một lần, sau khi Lâm Hạo Minh dùng giá tiền tương đối thấp bán một lọ đan dược thì phát hiện Công Đức châu có phản ứng, kỳ thực bán những thứ này cũng là cơ hội kiếm lấy công đức, chỉ cần người khác cảm kích bản thân là được rồi. 

Thế là Lâm chưởng quỹ bắt đầu sàng lọc những người có thể sẽ cho mình công đức, mỗi lần chỉ cần những người này tới, mặc kệ giao dịch lớn nhỏ, Lâm chưởng quỹ đều giở trò ra vẻ cò kè mặc cả, sau đó dùng giá tiền tương đối thấp bán cho người họ, mười lần như thế thì có ít nhất bảy tám lần kiếm lấy công đức, hơn nữa khối lượng công đức này còn không kém, tuy rằng so với cảm kích của Bao Văn Lượng trước đây thì kém hơn nhiều, nhưng ít ra vẫn cao hơn việc giết mấy chục con Sơn Giáp Thú.

Cái tên Lâm Phi Dương trước mắt này, đúng là một con dê béo để hắn tích thật nhiều công đức, người này gần như mỗi lần tới đều đem đến công đức cho hắn, hơn nữa để Lâm Hạo Minh càng thêm vui vẻ là công việc của tên này chính là thu thập cùng quản lý nhà kho phế linh thạch, tuy rằng nhà kho cũng có ghi sổ, nhưng thân là người ở bên trong thì vẫn có không ít chỗ tốt.

Bản thân ở phường thị làm hơn nửa năm, phế linh thạch vào tay hắn chừng hơn một ngàn khối, như thế bản thân cũng đỡ phải đi ra ngoài thu mua. 

Trung phẩm phế linh thạch, đây là lần đầu tiên Lâm Hạo Minh có được.

Thu dọn quầy hàng xong xuôi, Lâm Hạo Minh lập tức chạy vào bên trong chỗ hắn ở.

Hang đá này trừ phòng tiếp khách mua bán bên ngoài và thạch thất cách âm bên trong ra thì còn có gian phòng bí mật đủ cho hắn ngồi tu luyện. 

Sau khi đi vào, Lâm Hạo Minh không kịp chờ, đem trung phẩm linh thạch lấy ra, sau đó đem Tụ Linh Châu để lên.

Quả nhiên giống như trong tưởng tượng của hắn, Tụ Linh Châu cũng có thể bổ sung linh khí cho trung phẩm linh thạch.

Dung lượng trung phẩm linh thạch gấp trăm lần hạ phẩm linh thạch, thời gian phải hao phí cũng gấp trăm lần hạ phẩm linh thạch, nhưng Lâm Hạo Minh vẫn để Tụ Linh Châu từ từ bổ sung linh khí cho mấy chục khối trung phẩm linh thạch này, vì tác dụng của trung phẩm linh thạch rất nhiều, nhiều đến mức không phải hạ phẩm linh thạch có thể so sánh, đương nhiên quan trọng nhất là, nếu dùng trung phẩm linh thạch sắp xếp Ngũ Hành Tụ Linh trận, hiệu quả tốt hơn gấp đôi so với dùng hạ phẩm linh thạch bố trí trận pháp. 

Bây giờ hàng ngày bản thân dùng Tụ Khí Đan cộng thêm Ngũ Hành Tụ Linh trận, tu luyện từ sáng đến tối, bằng ngồi xuống tu luyện một tháng hoặc hơn, nếu như dùng tới trung phẩm linh thạch Ngũ Hành Tụ Linh trận, tốc độ kia lại nhanh hơn không ít, hơn nửa năm trôi qua, tuy rằng không ít thời gian dùng cho việc tạo quan hệ với những người bên trên, nhưng lại tương đương với ngồi khổ tu suốt mười năm.

Nếu đổi thành những người khác, dù tư chất rất thường, nhiều thời gian như vậy cũng có thể từ Luyện Khí kỳ tầng tám đạt đến tầng chín, nhưng Lâm Hạo Minh tốn nhiều thời gian như vậy mới đạt đến tầng tám đỉnh phong.

Có đôi khi, Lâm Hạo Minh cũng phiền muộn, vì cái gì bản thân cổ thân thể này tư chất kém như thế, nhưng ngẫm lại cũng chỉ có mỗi hắn có Công Đức Châu, trong lòng liền cân bằng lại. 

“Lâm Hạo Minh đâu! Kêu hắn bò ra đây cho ta!” – Ngay khi Lâm Hạo Minh nghĩ có trung phẩm linh thạch, có thể tu luyện tới Luyện Khí kỳ tầng chín, tiết kiệm được hai tháng, chợt nghe bên ngoài có người rống to.

Lâm Hạo Minh lập tức thu hồi Tụ Linh Châu cùng phế linh thạch rồi đi ra ngoài, chỉ thấy Lăng Thắng Kiệt tức giận vỗ quầy kêu to, bên cạnh hắn còn có một người quen cũ là Chu Chí Nghiệp.

Nhìn thấy Chu Chí Nghiệp, Lâm Hạo Minh lập tức hiểu, sợ rằng đối phương lai giả bất thiện (*), trên thực tế chỉ cần nhìn vẻ mặt Lăng Thắng Kiệt là biết. 

Lăng Thắng Kiệt lúc này nhìn Lâm Hạo Minh, cười lạnh nói: “Ngươi chính là Lâm lão tổ cửu đại huyền tôn(*)?”

Lâm Hạo Minh cảm thấy tên công tử bột trước mắt này trong mắt âm lãnh (*), lấy dũng khí nói:

“Đúng vậy, Lăng sư huynh, huynh tìm ta có việc gì?” 

“Lập tức rời khỏi nơi này cho ta, ta cho ngươi một con đường sống, bằng không, chết!” – Lăng Thắng Kiệt trực tiếp uy hiếp nói.

Lâm Hạo Minh nghe nói thế, biết đây tuyệt đối không phải Lăng Thắng Kiệt tùy tiện nói, lấy thân phận của hắn, thực sự chém giết mình, cũng không ai quan tâm, cho dù là Tạ Nhược Lan.

Sau khi hắn nói ra lời này, Lâm Hạo Minh chú ý tới trên mặt Chu Chí Nghiệp lộ ra nụ cười đắc ý. 

Đúng như Lâm Hạo Minh đoán, Chu Chí Nghiệp luôn luôn xem Lâm Hạo Minh là nổi nhục nhã lớn, nhất định phải đem hắn bằm thây vạn đoạn, cho nên suốt nửa năm qua đều hỏi thăm khắp nơi về chuyện Lâm Hạo Minh.

Cuối cùng cách đây không lâu hắn biết được, hóa ra trong đám đệ tử nội môn, có không ít đệ tử nhà quyền thế coi Tạ Nhược Lan là tình nhân trong mộng, trước kia là người Lâm lão tổ cố ý tìm đến để làm song tu đạo lữ với Lâm Hạo Minh trong tương lai.

Biết được tin này, Chu Chí Nghiệp hết sức mừng rỡ, thế là hắn lặng lẽ trà trộn vào trong đám đệ tử nội môn, đem tin tức này cho kẻ theo đuổi Tạ Nhược Lan điên cuồng nhất là Lăng Thắng Kiệt, đồng thời nói cho Lăng Thắng Kiệt, hiện tại Lâm Hạo Minh đang làm việc cho Tạ Nhược Lan ngay tại tầng một phường thị. 

Lăng Thắng Kiệt trong mắt không cho phép có một hạt cát, càng chưa nói đến việc Lâm Hạo Minh đã từng có thân phận là đạo lữ tương lai của Nhược Lan, quả nhiên sau khi nghe xong, Lăng Thắng Kiệt không nói hai lời, trực tiếp liều chết xuống tầng một gặp Lâm Hạo Minh gây phiền phức.

Đối với Lâm Hạo Minh mà nói, chỗ tốt duy nhất là, Lăng Thắng Kiệt vẫn còn có chút lo lắng nếu mình trực tiếp chém giết người này, Tạ Nhược Lan sẽ không vui, để cho người khác thừa cơ mà vào sẽ không tốt, cho nên chỉ kêu Lâm Hạo Minh cút đi, không có trực tiếp hạ đòn sát thủ.

***

(*) Lai giả bất thiện: người đến không có ý tốt.

(*) Cửu đại huyền tôn: cháu dòng chính chín đời.

(*) Âm lãnh:ẩn trong mắt có sự độc ác tàn nhẫn.