Tạ Nhược Lan lúc này lật túi trữ vật nhìn một chút, từ trong lấy ra một vài thứ, sau đó đem túi trữ vật ném cho Lâm Hạo Minh nói:
“Còn dư lại ngươi bán đi!”
Lâm Hạo Minh nhìn túi trữ vật vừa nhận trong tay mình, xem như là hoàn toàn giải quyết nguồn tài nguyên hiện giờ của bản thân.
Sát nhân phóng hỏa kim yêu đái (*), những lời này quả nhiên không gạt người, không tính những thứ vừa rồi Tạ Nhược Lan lấy đi, đồ còn dư lại, chí ít giá trị cũng gần hai trăm linh thạch, nếu cộng thêm thứ vừa rồi nàng lấy đi, chắc cũng phải bảy tám trăm linh thạch.
Đây là gia tài của một tên đệ tử Luyện Khí Kỳ tầng chín, nếu là đệ tử Luyện Khí Kỳ đại viên mãn, e rằng còn nhiều nữa.
“Tiểu tử ngươi thế nhưng lại có hai phần cơ linh(*), biết đồng môn ở đây cũng không thể tin, làm không tệ!” – Nhận lấy đồ tốt xong xuôi, Tạ Nhược Lan bỗng nhiên khen ngợi một câu hiếm hoi với Lâm Hạo Minh.
Lâm Hạo Minh lại bất mãn nói:
“Sư tỷ, chắc tỷ đã sớm phát hiện tên này đang núp, nếu như ta không lưu ý để hắn đánh lén thành công, chẳng phải là ta chết vô ích?”
“Nếu như vậy mà có thể đem ngươi giết chết, thì ngươi còn có giá trị gì?” – Tạ Nhược Lan liếc hắn, hết sức khinh bỉ nói.
Lâm Hạo Minh nhìn cái liếc mắt khinh bỉ nàng vừa gửi tới, tin tưởng nếu vừa rồi bản thân thực sự đi đời, sợ rằng nàng sau khi tiêu diệt Mạc Thành, sau đó chắc chắn sẽ đem túi trữ vật của hắn cùng Mạc Thành đều mang đi, nếu có lòng tốt một chút thì để lại một quả cầu lửa đốt xác hắn!
Nhưng Lâm Hạo Minh cũng nhanh chóng cảm thấy, cô nàng trước mắt so với hắn còn nhỏ hơn hai tuổi, chắc chắn không có lòng tốt như vậy, bởi vì kế tiếp chính mắt hắn thấy được, người con gái dung mạo như thiên tiên, đầu tiên là lấy ra một hồ lô, trực tiếp đem hồn phách Mạc Thành hút vào, sau đó lại lấy ra một khối đá rất đẹp trông như máu tươi ngưng kết lại, đặt trên người Mạc Thành, tiếp theo đánh ra một đường pháp quyết (*), tốc độ bằng mắt thường có thể thấy thi thể Mạc Thành nhanh chóng khô quắt lại, một thân máu thịt tinh hoa, toàn bộ bị hòn đá cổ quái kia hút sạch.
Lâm Hạo Minh lúc này mới chính thức phát hiện Tạ Nhược Lan ác cỡ nào! Đem người giết chết đã đời, không chỉ cướp đồ, ngay cả xác cũng có thể lợi dụng, đều không buông tha, đây thực sự là bòn rút hết toàn bộ giá trị thặng dư.
Sau khi đem mấy thứ có thể dùng được, Tạ Nhược Lan thả một quả cầu lửa đem thi thể đốt, sau đó thân thể biến mất trong rừng cây.
Lâm Hạo Minh biết, đây là để cho hắn tiếp tục làm mồi.
Có lẽ là vận khí tốt ngay từ đầu đã dùng hết, kế tiếp chẳng những không có phát hiện kẻ địch, ngay cả sâm Xích Dương cũng không thấy.
Nhưng khi đến thời điểm chạng vạng tối tăm, lại chợt nghe bên ngoài vài dặm hình như có tiếng đánh nhau truyền đến, vì vậy lập tức thu liễm khí thế chạy tới.
Không bao lâu hắn liền phát hiện, một trong ba người ban đầu gặp phải ở Truyền Tống điện, lúc này đang giao thủ với một tên tu sĩ Luyện Khí Kỳ đại viên mãn đồng thời điều khiển năm thanh phi kiếm.
Lâm Hạo Minh không biết vì sao ba người cùng đi ra ngoài, chỉ còn sót lại mỗi mình hắn, nhưng có thể nhìn ra được, tuy rằng tu vi của hắn cũng là Luyện Khí kỳ đại viên mãn, nhưng rõ ràng không phải đối thủ của tên điều khiển năm thanh phi kiếm.
Lâm Hạo Minh nhìn ra được, năm thanh phi kiếm là một bộ pháp khí, hơn nữa còn là thượng phẩm pháp khí, uy lực rất lớn, coi như có đầy đủ pháp khí, có thể sử dụng thì pháp lực cũng cực kỳ tiêu hao, nhưng người kia giống như một chút cũng không lo lắng pháp lực hao hết, toàn lực thúc giục phi kiếm ra sức chém đối thủ.
Vị đồng môn lúc này dựa vào một tấm khiên cũng là thượng phẩm pháp khí tận lực chống đỡ, nhìn dáng vẻ của hắn hình như cũng chờ đối phương pháp lực hao hết sẽ phản bác, nhưng từ sắc mặt hắn thì biết, chính hắn đối với việc này không có bao nhiêu hy vọng.
Lâm Hạo Minh quan sát tới một hồi, lặng lẽ chạy đến bên cái tên thi triển phi kiếm, có lẽ là đệ tử của Thiên Kiếm sơn, sau đó từ trong tay móc ra một phi tiễn pháp khí (*).
Ngay khi Lâm Hạo Minh chuẩn bị đánh lén người ta, bỗng nhiên đệ tử Thiên Kiếm sơn hất tay một cái về phía sau, cái bùa lóe lên ánh sáng, tiếp theo một con rắn lửa trực tiếp từ bên trong bùa chui ra, nhào về phía hắn.
Lâm Hạo Minh lập tức tế xuất (*) Ngân Cương thuẫn, đồng thời đem một tấm trung phẩm Kim Cương phù dán trên người mình.
Cho dù là vậy, khi con rắn lửa kia đụng vào Ngân Cương thuẫn được tế xuất, Ngân Cương thuẫn vẫn bị rung đến mức không khống chế được, màn hào quang của Kim Cương phù cũng lúc sáng lúc tối, lóe lên bất định.
“Sớm biết ngươi muốn đánh lén, không nghĩ tới còn có chút thủ đoạn!” – Người nọ nhìn thấy Lâm Hạo Minh liền lập tức phóng bùa, sau đó chuyển sang năm thanh phi kiếm, tức khắc trong đó hai thanh lóe lên bay thẳng đến trước mặt Lâm Hạo Minh, chém xuống hai bên trái phải.
Sau khi Lâm Hạo Minh nhìn thấy, liền vỗ túi trữ vật lần hai, Quy Giáp thuẫn cũng bị tế xuất, miễn cưỡng che chắn bản thân.
Sau hai đòn chém của đối phương, lực còn lại cũng đem tác dụng của Kim Cương phù tiêu hao hầu như không còn, có thể thấy được một đòn chém của đối phương, uy lực lớn cỡ nào.
“Vị sư huynh này đừng sợ, Tạ sư tỷ cũng tới, sư huynh khẳng định sẽ không có chuyện gì!” – Mắt Lâm Hạo Minh hướng sang người không phải là kẻ thù của mình, lập tức kêu to lên.
Nghe được lời nói của Lâm Hạo Minh, tức khắc tinh thần người kia trở nên rung rẩy, cùng lúc đó, Lâm Hạo Minh lại phát hiện, Công Đức Châu của hắn bỗng nhiên có phản ứng rất mạnh, hiển nhiên là vị đồng môn này cảm kích ơn cứu mạng của hắn.
Sự phát hiện này làm Lâm Hạo Minh mừng rỡ không thôi, lúc hắn mở miệng xong, ánh mắt của tên đệ tử Thiên Kiếm sơn có gì đó không đúng, bèn hướng một thanh phi kiếm điểm chỉ (*), tức khắc thêm một thanh phi kiếm chém về phía Lâm Hạo Minh.
Đối phó hai thanh phi kiếm đã là cực hạn, đối phó ba thanh phi kiếm, đây quả thực là muốn mạng già của bản thân.
Lâm Hạo Minh không do dự, trực tiếp lấy ra vật lúc trước Tạ Nhược Lan cho hắn, kích phát Thạch Giáp phù, nhưng đúng lúc này, nam tử kia bỗng nhiên biến sắc, lập tức thu về năm thanh phi kiếm vốn đang tấn công hai người, đồng thời ném ra một cái bùa về phía trước mặt cách đó không xa, trong nháy mắt mấy trăm gai băng mọc lên, đâm về một hướng.
Cùng lúc đó, gai băng bay về mục tiêu, hư không bỗng dao động một trận, một bóng dáng dịu dàng khoác một áo choàng nổi lên, không phải Tạ Nhược Lan thì còn ai nữa!
“Tạ sư tỷ, tỷ quả nhiên đã tới!” – Vị đồng môn nhìn thấy Tạ Nhược Lan, ngạc nhiên một trận.
Nhưng sắc mặt Tạ Nhược Lan không vui vẻ gì, thậm chí trừng một cái sang Lâm Hạo Minh, cả giận nói:
“Tên tiểu tử nhà ngươi gào rú cái gì vậy, nếu không phải ngươi kêu loạn ta đã thuận lợi hạ hắn rồi!”
Lâm Hạo Minh nghe thấy nàng trách hắn, vô cùng oan uổng nói:
“Sư tỷ, nếu như tỷ không hiện ra, ta sẽ bị đánh chết.”
“Ma nữ nhà ngươi cũng có vài phần tư sắc, nếu nguyện ý rời khỏi Ma Môn làm thị thiếp của ta, ta có thể cho ngươi phú quý!” – Đệ tử Thiên Kiếm sơn sau khi nhìn thấy dung nhan của Tạ Nhược La, sửng sốt một hồi.
Tạ Nhược Lan nghe xong, cười lạnh nói:
“Chỉ bằng ngươi?”
Nói xong, Tạ Nhược Lan thu hồi áo choàng, vỗ túi trữ vật, tức khắc một cây cờ nhỏ màu đen xuất hiện trong tay nàng, sau đó ném đi, cây cờ lập tức đón gió điên cuồng to lên, biến thành cao mấy trượng, tức khắc từ trên lá cờ bộc một âm khí phát ra, đồng thời vang lên một hồi quỷ khóc sói tru, làm cho người ta rợn cả tóc gáy.
***
(*) Ép khô toàn bộ giá trị thặng dư: Vắt hết toàn bộ những gì còn sót lại, bòn rút toàn bộ giá trị thặng dư.
(*) Nguyên văn đầy đủ “sát nhân phóng hỏa kim yêu đái tu kiều phô lộ vô thi hài”, đây là một điển tích thời Bắc Tống nói về một đứa trẻ nghèo khó có tật một chân, nhưng thấy người dân cần phải lội sông để sang bờ bên kia nên cậu bé nhặt từng cục đá xây cầu. Ban đầu người qua đường cười nhạo xem trò nhưng sau khi thấy số đá ngày càng nhiều bèn phụ giúp. Nhưng cầu chưa xây xong thì cậu bé bị đá ném trúng vào mặt làm mù hai mắt.
Mọi người thương tiếc, oán hận, trách ông trời bất công. Nhưng đứa trẻ này không oán hận nửa câu, ngày ngày lần mò làm cho xong cây cầu. Thế nhưng trong cơn mưa to để tẩy sạch bụi bặm trên cầu thì cậu bé này bị sét đánh trúng, thế là chết.
Mọi người sợ hãi và bức xúc, lời đồn theo đó mà đến tai Bao Công đang đến đấy công tác. Bá tánh tức giận muốn đòi công đạo cho đứa trẻ này nên chặng kiệu quan và thốt nên “người tốt vì sao không có kết cục tốt”. Bao tướng gia bị thôn dân kéo đi cảm xúc, sau múa bút viết sáu chữ rồi bỏ đi. Sau đó mới đem việc này minh tấu lên hoàng thượng. Chẳng ngờ sau khi bãi triều, hoàng thượng kéo riêng nói nhỏ.
Hóa ra mấy ngày trước hoàng thượng có thêm con nhưng khóc cả ngày, lúc đó lão Bao đi xem phát hiện trên cổ tay có 6 chữ “ninh hành ác vật hành thiện” (thà làm điều ác còn hơn làm điều thiện). Quá bất ngờ và xấu hổ, Bao Công lấy tay để xoá thì dòng chữ biến mất. Hoàng tử nín khóc tức thì.
Hoàng thượng rất đỗi ngạc nhiên, hỏi tại sao lại như thế. Bao Công sợ hãi quỳ xuống kể lại hết đầu đuôi câu chuyện, và xin xá tội vì đã không báo cáo về chuyện này trong bản tấu trình. Hoàng thượng bèn ra lệnh Bao Công phải điều tra cho rõ vụ việc.
Đêm ấy Bao Công ngả đầu lên chiếc gối “âm dương địa phủ” và lập tức trong mộng đi đến cõi âm gian. Diêm Vương kể cho ông rằng hoàng tử đó vào mấy đời trước từng làm việc đại gian ác, nên Thần đã an bài phải trả nghiệp ác ấy trong ba đời: đời thứ nhất què cụt, đời thứ hai mù loà, và đời thứ ba bị sét đánh chết. Nhưng khi què quặt xin ăn, cậu bé đã luôn vì người làm việt tốt, nên Thần đã rút lại thời gian trả nghiệp và khiến cậu bé ăn xin bị mù. Sau khi mù, cậu bé đã không những không oán thán ai hết mà vẫn luôn vì người làm điều thiện. Vì lý do ấy mà Thần đã an bài lại một lần nữa để cậu bé trả hết nghiệp trong một đời. Diêm Vương nói với Bao Công: “Một đời trả hết nghiệp thay cho ba đời, lại còn có phúc phận chuyển sinh làm hoàng tử.”
(*) Cơ linh: thông minh.
(*) Pháp quyết: pháp là hình thức, kiểu mẫu, đạo lý Phật giáo dhamar, quyết là phép bí truyền.
(*) Phi tiễn pháp khí: pháp khí hình mũi tên.
(*) Tế xuất: triệu tập, gọi.
(*) Điểm chỉ: dùng lực ngón tay chọt vào.