Phượng Tức Thần Thuẫn, cái này vốn là Thần Thuẫn của nàng, bản thân nó cũng có lực lượng của nàng nên đương nhiên có thể hóa giải một kích toàn lực kia.
Nàng không nhịn được tức giận, lửa giận công tâm, lại phun ra một ngụm máu, máu tươi thuận theo khóe miệng của nàng rơi trên mặt đất.
Tịch Nhiêu hai mắt đỏ hồng, không kiềm được tức giận: “Miểu Vân Nguyệt, ngươi thật quá đáng!”
“A, là ngươi ngu xuẩn mới đúng, bị chính thần khí của mình chặn lại một kích mạnh nhất cảm giác thế nào? Nhất định là tuyệt lắm nhỉ?” Miểu Vân Nguyệt nhìn Tịch Nhiêu tức giận không thôi, giống như đang nhìn kẻ ngốc, khinh thường cười lạnh, biết nàng bây giờ là nỏ mạnh hết đà, không chịu nổi một đòn.
Tịch Nhiêu thoáng chốc nhớ lại, trăm năm trước khi nàng đến Nguyệt Quang cấm địa tìm Nguyệt Quang Châu, Miểu Vân Nguyệt nói với nàng Nguyệt Quang cấm địa và Phượng Tức Thần Thuẫn đối nghịch nhau, người nắm giữ Thần Thuẫn không thể tiến vào Nguyệt Quang cấm địa.
Nàng lúc đó cực kỳ tin tưởng Miểu Vân Nguyệt, thế là nàng nhờ Miểu Vân Nguyệt bảo quản Phượng Tức Thần Thuẫn.
Chỉ là chưa từng nghĩ, thần khí ngày xưa bảo vệ mình, bởi vì sự ngu xuẩn của bản thân, hôm nay lại trở thành đồ của Miểu Vân Nguyệt đối kháng với linh khí của mình.
Dùng hết toàn lực ra một kích, sinh mệnh của Tịch Nhiêu nhanh chóng xói mòn, thân thể nàng không thể chịu được nữa, vô lực ngã trên mặt đất, toàn thân đau đến chết lặng.
Hết thảy đã muộn rồi!
Nàng không cam lòng!
Cho đến giờ phút này, Tịch Nhiêu mới ý thức được, trước kia mắt mình đã mù mờ cỡ nào.
Miểu Vân Nguyệt không chỉ đoạt Thần phủ, còn muốn cho nàng hồn phi phách tán, vĩnh viễn biến mất trên cõi đời này.
Không nghĩ tới ngày thường mình ngàn phòng vạn phòng, vẫn không hề đề phòng con người lòng lang dạ sói này ở bên cạnh, quả thực chính là kẻ vô sỉ độc ác nhất thiên địa!
Tịch Nhiêu vạn phần hối hận, nhưng đã không kịp nữa rồi.
Một khắc cuối trước khi sinh mệnh xói mòn hết, nàng bỗng nhiên cười, mang theo một tia quyết liệt: “Miểu Vân Nguyệt, ngươi cho là ta chết rồi, người liền có thể vững vàng ngồi lên vị trí đệ nhất Thần sao?”
“Chuyện này ngươi không cần bận tâm.” Miểu Vân Nguyệt cười lạnh, không hề phát giác ra một tia linh hồn chi lực yếu ớt, lặng yên chui vào người nàng.
“A, ta cá ngươi sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu! Ngươi cũng nhất định phải đem ta hủy diệt hoàn toàn đấy! Nếu như để ta sống sót, thì người chết tiếp theo sẽ là ngươi!” Tịch Nhiêu khóe môi vẽ lên nụ cười khuynh thành, càng chói mắt hơn.
“Yên tâm, ta sẽ không để ngươi có cơ hội đó đâu.” trên khuôn mặt lạnh lẽo của Miểu Vân Nguyệt xẹt qua một tia ghen ghét.
Cái người này, cho dù chết cũng có thể chói mắt như vậy, thật đáng hận!
Tịch Nhiêu nguyên bản đã thanh tịnh sáng tỏ, tại khoảnh khắc thân thể nàng tiêu tán,đôi mắt lại tràn đầy hận ý thăm thẳm.
Rất nhanh, thân thể nàng tiêu tán trong trời đất, trên mặt đất lưu lại mảng lớn vết máu, Thần Phách nàng hóa thành một đoàn tiểu kim cầu, ở trên không bay lên, muốn thừa lúc Miểu Vân Nguyệt không để ý chạy trốn đi.
Miểu Vân Nguyệt cười lạnh một tiếng, vung một đầu xiềng xích ra, muốn đem Thần Phách Tịch Nhiêu đang chạy trốn bắt lại, đồng thời tiêu diệt hi vọng sống cuối cùng của nàng.
“Tịch Nhiêu, ngươi trốn không thoát đâu.” Miểu Vân Nguyệt phát ra từng đợt thanh âm dày đặc, tay giơ lên một đạo hỏa diễm, hướng về phía Thần Phách quét qua.
“Tịch Nhiêu, ngươi đi chết đi!”
Nóng quá! Đau quá!
Không thể chịu đựng nổi đau đớn linh hồn Tịch Nhiêu run lên, cảm giác nóng rực đau đớn kịch liệt kích thích thần kinh Tịch Nhiêu, không lời nào có thể hình dung được cảnh nàng bị dày vò, không ai có thể chịu đựng được cảm giác thống khổ khi bị thần hỏa đốt cháy linh hồn!
Thần Phách phía trên bị liệt hỏa đốt cháy, vậy mà lại xuất ra huyết lệ, tuyệt vọng mà bất lực.
Hồn phách bị đốt cháy đau đớn, trong nháy mắt liền đem tất cả sự kiên cường của Tịch Nhiêu đánh vỡ, khoảnh khắc bị liệt hỏa cắt nuốt Tịch Nhiêu còn sót lại một ý niệm.
Không ai có thể cứu nàng!
Sẽ không có ai biết, hôm nay Miểu Vân Nguyệt đối xử với nàng như vậy, nàng ta dám làm nhất định là đã có chuẩn bị!
Nàng hận, đối với hành động của Miểu Vân Nguyệt căm thù tới tận xương, hận đến cốt tủy!
Nàng đau nhức, thống hận sự ngu xuẩn của mình, đem sói thành bạn, không thể sớm phát hiện ra Miểu Vân Nguyệt tâm cơ thâm trầm!
Nàng muốn… Sống lại lần nữa!
Nếu như… Nếu như có thể tiếp tục sống…
Chỉ cần có một tia hi vọng sống, nàng nhất định để Miểu Vân Nguyệt muốn sống không được, muốn chết không xong!
Hỏa diễm lạnh lùng cắn nuốt sinh mệnh lực của Tịch Nhiêu từng chút một, Miểu Vân Nguyệt nhìn Thần Phách giãy dụa trong tay mình từ từ yếu dần, không tự chủ được phát ra từng đợt cuồng tiếu dày đặc kinh khủng: “Ha ha ha, ta mới là Thần Giới đệ nhất Thần!”
Dựa vào cái gì, Tịch Nhiêu nàng ta bản lĩnh lớn như vậy, thế mà có thể trở về từ cấm địa, đoạt được cơ duyên to lớn mà không hề bị thương!
Dựa vào đâu, nàng ta không chỉ lấy được danh xưng mỹ lệ Lạc Thần Thần phủ, lại còn may mắn lấy được Nguyệt Quang Châu! ( vì người ta là nữ chính =))))
Bản thân cũng từng cùng với Tịch Nhiêu tranh đoạt Lạc Thần Thần phủ, chỉ kém chút nữa, vậy mà Thần phủ chi chủ lại lựa chọn Tịch Nhiêu, cuối cùng nàng bỏ lỡ cơ hội có được Lạc Thần truyền thừa, còn Tịch Nhiêu thì thành đệ nhất Thần ở Thần Giới.
Thiếu một chút thôi, lại để Tịch Nhiêu trở thành người duy nhất ở Thần Giới có được Thần phủ Thánh Thần Sử!
Mà nàng, vẫn là không thể kế thừa Thần phủ để sai khiến chúng thần bên ngoài.
Nhưng hôm nay, vị trí Thần Giới đệ nhất Thần, cũng nên đổi người rồi!
Tịch Nhiêu cũng coi như Thần Giới đệ nhất Thần, nhưng như thế thì sao!
Còn không phải khó thoát khỏi lòng bàn tay nàng, bị nàng đánh cho rơi đài sao!
Hiện nay, toàn bộ Thần Giới, không còn Tịch Nhiêu nữa, không còn có người tranh đoạt quang huy với nàng nữa!
Người có được Thần phủ, là nàng, Miểu Vân Nguyệt!
Miểu Vân Nguyệt nhìn Thần Phách Tịch Nhiêu sắp biến mất hoàn toàn, trong lòng liền điên cuồng thích thú.
Bỗng nhiên, vào thời điểm sợi Thần Phách cuối cùng sắp sửa biến mất, một đạo thần lực xích hắc vô thanh vô tức đem nó đi, lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Sợi Thần Phách cuối cùng của Tịch Nhiêu đột nhiên biến mất, khiến Miểu Vân Nguyệt đang đắc ý, bỗng cảnh giác nhìn bốn phía.
“Là ai?!” thanh âm của nàng có một tia không xác định, làm lộ ra tâm trạng đang bối rối của nàng!
Không ai đáp lại.
Ngoại trừ bản thân nàng và Nguyệt Quang Thần Điện trống rỗng, một bóng người cũng không có.
Kìm nén sự bất an và nghi hoặc trong lòng, Miểu Vân Nguyệt không ngừng tự an ủi, nhất định là ảo giác!
Tịch Nhiêu đã hồn phi phách tán, nàng tận mắt nhìn thấy, sẽ không có vấn đề, không có gì phải lo lắng cả!
Hít thật sâu một hơi, thở ra, Miểu Vân Nguyệt lấy Nguyệt Quang Châu đoạt được từ Tịch Nhiêu, bước vào Nguyệt Quang Thần Điện…
…
Thánh Linh đại lục, phương tây nước Bạch Hổ, hoàng thất bí cảnh.
Trong đại điện đen kịt, phía trên tỏa linh trụ, một tiểu mỹ nhân tầm mười ba mười bốn tuổi đang bị trói.
Tỏa linh trụ, dùng để phong tỏa linh khí Linh Sư, một khi bị khóa lại, chính là không khác người bình thường, mặc người chém giết.
“Nhiêu Nhi, trẫm làm như thế là vì tốt cho ngươi, vì quốc gia yên ổn.” Ngay sau đó cầm trong tay bản ủi bị thiêu đốt bởi linh hỏa, đặt lên mặt thiếu nữ.
Thoáng chốc, khuôn mặt trắng nõn bị đốt cháy khét đen, hoàn toàn thay đổi, pha lẫn chút máu tươi, nhìn qua cực kỳ xấu xí đáng sợ.