“Ta đã cho nàng cơ hội, nàng không biết quý trọng thì đừng trách ta ác.” – Hỏa Chấn toàn thân lửa đỏ, vung kiếm lao tới.
Thanh kiếm của hắn nóng bỏng vô cùng, thiêu đốt không gian vặn vẹo.
Hải Lam cũng lấy ra bảo vật là thanh kiếm Băng Ngưng của nàng, cứng đối cứng chặn lại nhát kiếm của Hỏa Chấn.
“Keng! Keng! Keng!” – Hai thanh kiếm trong tay hai người bay múa liên tục, va chạm vào nhau tạo thành những âm thanh chát chúa.
Hỏa Chấn càng đánh càng kinh hãi, hắn đường đường là một con Rồng Lửa có tu vi Hạch Tâm kỳ cửu giai, trừ các vị Chân Thánh và Ma Vương ra, hắn tự tin có thể dễ dàng đánh bại bất cứ cao thủ Hạch Tâm kỳ nào khác.
Vậy mà cùng cô gái này so chiêu lại không hơn được nàng ta. Thậm chí bởi vì bị năng lượng băng của nàng ta khắc chế nên có dấu hiệu thua cuộc.
“Keng! Xoẹt!” – Hải Lam thấy đối thủ lơ đãng một giây, nàng liền chớp lấy cơ hội, gạt thanh kiếm của Hỏa Chấn sang một bên, nhanh như gió lách ra ngang hông hắn ta, một kiếm chém thẳng vào hông hắn, nơi có ít giáp bảo vệ nhất.
“Tiện nhân! Ta giết chết ngươi!” – Hỏa Chấn rít lên, trong lòng tràn ngập lửa giận.
Toàn thân hắn bùng cháy lửa đỏ, hoàn toàn biến thành một hỏa nhân.
“Thiên Thạch Hỏa Long!” – Hỏa Chấn điên cuồng gầm thét, sử dụng Long Ngữ Ma Pháp triệu hồi một quả cầu lửa khổng lồ từ trêи thiên không giáng xuống.
Cầu lửa giống như một viên thiên thạch, có đường kính hơn ba trăm trượng, ngọn lửa nó nóng bỏng vô cùng, giống như mặt trời giữa trưa.
Hải Lam biến sắc, quanh thân nàng nổi lên hàn khí, nhanh chóng ngưng kết thành bảy tám tấm khiên băng.
Bộ áo giáp nàng mặc cũng kịch liệt phát sáng, tạo ra một màn chắn bao bọc Hải Lam. Khi nàng vừa thực hiện xong các ma thuật phòng vệ thì viên thiên thạch cũng lao xuống.
“Ầm!!” – Một tiếng nổ rền trời vang lên, cả hòn đảo bay cũng run rẩy rung động. Uy lực của vụ nổ khuếch tán ra bốn phía, mấy chục dặm xung quanh vụ nổ biến thành một biển lửa.
“Ngao!!” – Tiếng long ngâm đinh tai nhức óc truyền đến từ trung tâm vụ nổ.
Tên Hỏa Chấn đã biến mất sau vụ nổ, thay vào đó là một con quái vật khổng lồ dài hơn trăm mét xuất hiện. Rồng Lửa toàn thân được bao phủ bởi một lớp vảy cứng màu đỏ, với những đường rãnh năng lượng nhu dung nham. Hai cái cánh rồng gai góc to khỏe, mỗi lần nó vỗ cánh đều tạo ta một cơn cuồng phong.
Thân rồng cao lớn cường tráng, cái đầu hung ác có cặp sừng dài nhọn hoắt, hai mắt nó tràn ngập vẻ hung tợn, nhìn Hải Lam như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
“Tiện nhân ngươi bây giờ quỳ xuống cầu xin, thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng.” – Rồng lửa mở miệng gầm thét. Nhìn bề ngoài thì nó đang ở thế thượng phong, hung ác dữ tợn. Nhưng thật ra bên trong Hỏa Chấn cảm thấy sợ hãi, hắn đã sử dụng ra kỹ năng mạnh nhất của hắn, vậy mà Hải Lam có thể dễ dàng đón đỡ, long tóc không tổn hại gì, nếu tiếp tục đánh nữa e rằng hắn sẽ thua cuộc. Nên cố tình tỏ ra hung hăng càn quấy, muốn dọa nàng sợ rút lui.
Hải Lam không trả lời nó, toàn thân nàng được bao phủ bởi ánh sáng xanh lam bảo vệ nàng khỏi ngọn lửa nóng bỏng đang thiêu đốt xung quanh.
Hải Lam với lấy cung tên trêи lưng xuống, kéo căng dây cung nhắm vào con rồng. Năng lượng băng trêи người nàng phát sáng rực rỡ, truyền từ đôi tay vào chiếc cung, sau đó hội tụ lại ở đầu mũi tên, tạo thành một tia sáng chói lòa.
“Phanh! Vút!” – Mũi tên rời cung hóa thành một cột sáng khổng lồ, nhanh như tia chớp bắn thẳng vào mắt con rồng, hoàn toàn không cho nó cơ hội né tránh.
“Ngao!! Muốn chết!!” – Rồng lửa gầm thét, con mắt bên trái của nó phun máu. Nếu không phải xương sọ của nó đủ cứng thì rất có thể mũi tên kia đã đâm xuyên đầu nó.
“Cơn Thịnh Nộ Của Rồng – Lửa Thiêu Trời!” – Hỏa Chấn há miệng khạc ra một quả cầu lửa khổng lồ bay về phía Hải Lam, khi gần chạm vào người nàng thì nổ tung, một đám mây hình nấm bốc lên cao.
“Không tự lượng sức!” – Hỏa Chấn hả hê nói, hắn chắc mẩm Hải Lam đã bị Lửa Rồng thiêu chết, chính mắt thấy nàng chìm trong biển lửa mà không có lấy một thủ đoạn bảo hộ nào.
Khi hắn đáp xuống muốn rút mũi tên còn ghim trong mắt ra thì thân ảnh của Hải Lam đột ngột xuất hiện trêи đầu hắn. Gương mặt nàng vẫn lạnh lùng như một vị nữ thần băng.
Trong tay nàng lấp lóe thanh kiếm băng. Hải Lam khẽ đảo tay, đâm thẳng thanh kiếm vào mắt còn lại của con rồng.
“Ngao…” – Hỏa Chấn rú thảm, cả hai mắt bị mù khiến hắn mất phương hướng, chao đảo rồi cắm thẳng đầu xuống đất. Cú ngã vô cùng khủng khϊế͙p͙, phá hủy mặt đất bên dưới, tạo ra một hố to.
Hải Lam lại lấy ra cung tên, thi triển Liên Xạ Tiễn, bắn liên tiếp những mũi tên băng lạnh lẽo vào người con rồng, biến nó thành một con nhím bị cắm đầy những mũi tên.
Những mũi tên của nàng đâm thủng lớp vảy rồng, xuyên thấu vào bên trong tỏa ra hơi lạnh, khiến da thịt rồng lửa dần dần đông đặc, lửa trêи người cũng bị dập tắt. Sau một lúc nó hóa thành một bức tượng băng, nằm lẳng lặng trêи mặt đất.
Hải Lam đi lại gần bức tượng.
“Vỡ!” – Nàng phất tay khiến thân thể con rồng vỡ vụn ra thành vô số mảnh, sau đó nàng thu hồi ma thuật.
Thân thể con rồng dần tan chảy, máu tươi đầm đìa một mảng. Hải Lam mất một lúc tìm kiếm mới tìm được trái tim của nó giữa đống hổn độn.
Ánh mắt nàng hiện lên một tia vui vẻ, nàng liền đem trái tim cất đi, chuẩn bị tẩu thoát trước khi những con rồng khác tới.
Nhưng trước khi Hải Lam kịp rời khỏi thì phía chân trời xuất hiện một vệt sáng đỏ rực chói lóa lao thẳng về phía nàng.
Hải Lam cấp tốc vỗ cánh tránh né.
“Ầm!!” – Vệt sáng giống như một viên thiên thạch, va chạm với mặt đất sinh ra một vụ nổ lớn.
“Nữ quỷ mi thật to gan, dám tấn công Long Đảo, nhanh nhận lấy cái chết.” – Từ trong vụ nổ một cô gái mặc áo giáp hoa lệ màu đỏ cam, giống như được làm từ vảy rồng xuất hiện. Thân hình nàng quyến rũ, da thịt săn chắc, gương mặt anh khí bừng bừng, hiên ngang như một vị nữ chiến thần. Toàn thân nàng bao bọc trong một vầng hào quang rực rỡ, mái tóc bồng bềnh gợn sóng như ngọn lửa.
“Thánh Long!” – Hải Lam hoảng sợ, nàng biết hòn đảo bay này có Thánh Long ở lại, nhưng không ngờ cô ta lại xuất hiện nhanh như vậy.
“Cơn Thịnh Nộ Của Rồng – Bão Lửa Địa Ngục!” – Nữ Thánh Long hét lớn, toàn thân bốc cháy dữ dội, trong tay cô ta xuất hiện một thanh kiếm bằng ngọc màu cam, thanh kiếm dài khoảng một mét, bản kiếm khá lớn có hoa văn một con rồng lửa.
Từ thanh Hỏa Long kiếm phóng ra cột lửa sáng rực như muốn thiêu đốt trời đất bay về phía Hải Lam.
Hải Lam lấy ra một viên Pha Lê Dịch Chuyển màu trắng, ngay lập tức bóp nát. Từ viên pha lê tỏa ra ánh sáng trắng bao phủ nàng vào bên trong, sau đó thân hình Hải Lam biến mất trước khi ngọn lửa táp trúng.
“Uỳnh!!” – Sóng lửa phun trào, nổ tung như bom nổ, hỏa lãng ngập trời, hàng ngàn trượng xung quanh bị san thành bình địa. Cây cối núi cao đều biến mất, chỉ còn lại một đống hỗn độn bốc cháy.
“Không biết sống chết, thực lực yếu như vậy cũng dám xâm nhập lãnh địa của ta.” – Nữ Thánh Long thấy Hải Lam bị ngọn lửa đốt đến xác cũng không còn thì vô cùng hả hê.
Sau đó Diễm Tình nhìn về cái xác đã biến thành một đống máu thịt bầy nhầy của Hỏa Chấn.
“Tên Hỏa Chấn kia chết rồi cũng tốt, đỡ khiến ta nhức đầu, nó cả ngày chỉ biết ăn với chơi gái, có sống tiếp cũng chỉ lãng phí tài nguyên.”
“Ả vừa nãy chắc chắn là một con Quỷ Băng thuộc Băng Tộc, phải báo lại cho mấy lão già kia tới Băng Quốc một chuyến, Long Tộc ta không thể dễ dàng để kẻ khác khi dễ như vậy được.” – Diễm Tình suy nghĩ trong đầu, sau đó nàng ta tung cánh bay về trung tâm hòn đảo, tiếp tục nghỉ ngơi.
Ở một nơi khác cách xa đảo Mắt Rồng Lửa vài trăm dặm dưới đất, không gian đang yên tĩnh đột nhiên rung động gợn sóng, ánh sáng trắng chói lóa. Thân hình của Hải Lam từ từ xuất hiện, bây giờ nàng sắc mặt tái nhợt, khóe miệng rỉ máu.
“Thật may mắn, chậm một giây nữa có lẽ mình trốn không thoát.”
Nàng lấy ra một lọ nước thuốc đổ vào miệng, sau đó vung cánh bay nhanh về nhà, đề phòng trường hợp nữ Thánh Long đuổi theo.
Vài tiếng sau Hải Lam cũng trở về nhà, liền thấy Tà Huyết đang ngồi chăm chú xem một hòn đá.
Nó đang chăm chỉ luyện tập kỹ năng Con Mắt Của Quỷ Máu.
“Chị ơi…” – Tà Huyết quay lại chào Hải Lam, hai mắt của nó lúc này sưng đỏ, gần như là muốn chui ra ngoài, trông giống như mắt ếch, hết sức buồn cười.
“Hì hì, sao chị mới đi hai ngày em đã biến thành ếch vậy hả? Không phải chị nói em đọc mấy quả cầu pha lê sao? Sao lại ra đây nghịch cát để sưng hết mắt như vậy?” – Hải Lam nở nụ cười đi lại gần, lấy tay xoa xoa đầu Tà Huyết. Nàng luôn luôn giữ một bộ mặt lạnh lùng, chỉ khi ở gần Tà Huyết thì mới nở nụ cười với nó.
“Để chị xem nào.” – Hải Lam dịu dàng ôm Tà Huyết vào lòng, lấy ra một lọ thuốc nước nhỏ vài giọt vào mắt nó.
Dung dịch thuốc nước có màu xanh lá, loang ra khắp hai mắt, dần dần đôi mắt của Tà Huyết thu nhỏ lại, không còn bị sưng đỏ nữa.
“Giờ thì trả lời chị, sao không chăm chỉ học tập, mà lại ra ngoài chơi?” – Hải Lam tỏ vẻ giận dữ hỏi.
“Em đâu có đi chơi, em đang luyện tập những gì chị dạy đó chứ, chị xem nè.” – Tà Huyết hớn hở trả lời.
Nó tập trung năng lượng máu trong cơ thể, khiến toàn thân phát ra ánh sáng đỏ, sau đó thân hình nhanh như điện xẹt chạy xung quanh Hải Lam.
“Em học được chiêu Tăng Tốc Máu rồi đó.” – Tà Huyết hớn hở khoe khoang, nhưng vì quá vui nên khi chạy nó không cẩn thận, liền vấp phải một cục đá, đập đầu xuống đất u một cục lớn.
“Em học chiêu này ở đâu vậy?” – Hải Lam nâng Tà Huyết dậy, nhẹ giọng hỏi nó.
“Là chị đưa cho em mà?” – Tà Huyết bối rối hỏi lại, nó lấy ra viên pha lê ghi chép mấy Kỹ Năng Máu đưa cho Hải Lam.
Nàng áp viên pha lê lên trán.
“Hướng dẫn tìm thức ăn, nguồn nước, xác định phương hướng trong rừng.” – Hải Lam nhỏ giọng đọc tên cuốn sách, nó chẳng liên quan gì đến kỹ năng Tà Huyết vừa thực hiện.
“Hả? Phải là Kỹ Năng Máu cơ bản chứ?” – Tà Huyết bối rối lấy lại viên pha lê áp lên trán, nhưng nội dung bên trong đã hoàn toàn thay đổi, biến thành một cuốn sách khác.
Lúc này Tà Huyết ngẩn ngơ, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nó đành kể lại cho Hải Lam nghe về không gian máu và cô gái bí ẩn.