Chương 19: Thắng hiểm

Tà Huyết mồ hôi lạnh chảy dòng dòng, trong lòng như lửa đốt. Nó chắc chắn con quái vật kia đã phát hiện ra nó. Tà Huyết chỉ muốn ngay lập tức bỏ chạy, nhưng nó lại không dám làm như vậy, tốc độ của Bọ Ngựa Tử Thần nhanh như chớp giật, chỉ cần nó bỏ chạy thì con Bọ Ngựa kia sẽ lập tức hái đầu nó xuống.

Nên Tà Huyết chỉ có thể yên lặng nhìn con Bọ Ngựa ăn uống, trong đầu điên cuồng nghĩ kế thoát thân.

“Táp táp táp! (Con mồi!)” – Bọ Ngựa ăn xong thì xoay đầu nhìn Tà Huyết, cái miệng mấp máy liên tục giống như đang nói chuyện. Nhưng tất nhiên Tà Huyết không hiểu nó nói gì.

“Táp táp táp! (No! Để đến chiều!)” – Bọ Ngựa gục gặc cái đầu, bắt đầu chà sát hai lưỡi đao của nó vào thân cây gỗ, giống như đang mài đao.

Tà Huyết thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, lo lắng vơi đi đôi chút.

“Chắc nó không xem mình là thức ăn, vậy thì mình chuồn khỏi đây thôi.”

Tà Huyết chậm rãi bò lui ra khỏi bụi rậm, đi lùi từng bước về phía sau, mắt vẫn nhìn trừng trừng từng nhất cử nhất động của con Bọ Ngựa, sẵn sàng né tránh hoặc đón đở nhát cắt của nó.

“Táp táp! (Đứng yên! Chết!)” – Bọ Ngựa dừng động tác mài dao, huy động hai thanh đao chỉ thẳng vào mặt Tà Huyết, giống như đang đe dọa.

“Gia Tốc Máu!” – Biết con Bọ Ngựa sẽ không để mình đi dễ dàng,Tà Huyết liền sử dụng Kỹ Năng Máu, toàn thân nó tỏa ra ánh sáng đỏ rực. Máu tươi trong cơ thể điên cuồng chuyển động, chảy nhanh gấp mấy lần bình thường.

Trong phút chốc Tà Huyết cảm thấy đầu óc trở nên minh mẫn thông suốt, cơ thể tràn ngập lực lượng.

“Táp táp! (Chết!)” – Bọ Ngựa Tử Thần vô cùng tức giận khi thấy con mồi nhỏ yếu kia dám cãi lời nó. Bốn cái cánh sau lưng nó vỗ phành phạch, hai bắp chân khụy xuống lấy đà, sau đó lao về phía Tà Huyết, nhanh đến mức chỉ còn là một cái bóng.

Hai mắt Tà Huyết bốc lên khói đỏ, lập tức thi triển Con Mắt Của Quỷ Máu, lúc này nó mới bắt kịp tốc độ của con Bọ Ngựa.

“Keng!” – Âm thanh kim loại va chạm chát chúa vang lên, Thương Tần trong tay Tà Huyết chấn động dữ dội, hiểm hóc chặn lại nhát cắt chí mạng của con Bọ Ngựa.

“Phì!” – Bọ Ngựa Tử Thần nhảy lùi ra sau, hai con mắt to bằng nắm đấm trừng trừng nhìn Tà Huyết.

Xem xét con mồi một giây, Bọ Ngựa lại búng người lao tới, lần này nó không tấn công trực diện nữa mà đảo người thành một vòng cung, tấn công từ phía bên phải Tà Huyết.

Tà Huyết chỉ kịp thụp đầu xuống né khỏi lưỡi hái sắc lẹm, tóc của nó bị cắt phăng một mảng lả tả rơi xuống đất, nếu chỉ chậm nửa giây có lẽ đầu nó đã lìa khỏi cổ.

Bọ Ngựa lại vung đao chém tới, lần này nó chém dọc từ trêи cao xuống. Tà Huyết lại dùng Thương Tần đón cỡ, cản lại cú chém khi lưỡi kiếm chỉ cách má nó vài phân, đao phong từ lưỡi hái cứa vào mặt nó, khiến cho máu chảy dòng dòng.

“Keng! Keng! Keng!” – Âm thanh chát chúa liên tục vang lên, Bọ Ngựa Tử Thần tấn công như vũ bão, hai liêm đao xoay múa liên tục, từ nhiều góc độ khác nhau chém thẳng lên người Tà Huyết.

Phải rất chật vật thì Tà Huyết mới có thể dùng Thương Tần đỡ đòn và né tránh. Lần nào cũng suýt soát, khiến Tà Huyết cảm thấy nó đang cùng Tử Thần nhảy múa.

Chỉ đỡ đòn được hơn một phút thì Tà Huyết đã thở hồng hộc, cổ tay tê dại.

“Con quái vật này tên xứng với thực, quả thật là một vị Tử Thần.” – Tà Huyết cảm thán, tốc độ đỡ đòn của nó đã giảm đi, trêи người bắt đầu xuất hiện những vết thương nhẹ.

“Không được, nếu cứ thế này chắc chắn mình sẽ bị nó giết chết.”

“Phải nhanh nghĩ ra cách gì đó.”

Tà Huyết điên cuồng vận chuyển não bộ, mọi tế bào thần kinh đều gồng lên căng cứng, giúp tăng tốc suy nghĩ.

Hải Lam đứng trêи một cành cây nhìn xuống mặt đất, trêи khuôn mặt xinh đẹp đã bắt đầu xuất hiện vẻ lo lắng.

“Có lẽ mình nên ra tay, con vật kia là Luyện Thể Kỳ cửu giai, quá mạnh so với Tà Huyết.” – Hải Lam nhíu nhíu mày, khẽ nâng bàn tay ngọc lên cao.

Trong lòng bàn tay nàng xuất hiện mấy giọt nước, sau đó ngưng tụ thành ba cây kim băng nhỏ xíu.

“Tao liều mạng với mày!” – Tà Huyết hét lớn, tiếng hét của nó làm cho Hải Lam ngừng tay lại.

Tay phải của Tà Huyết bị lưỡi đao cắt trúng, rách ra một vết thương lớn, máu phun ra xối xả.

Bọ Ngựa Tử Thần ngửi thấy mùi máu thì trở nên điên cuồng, tốc độ cắt chém càng nhanh hơn.

Tà Huyết cắn răng nhịn đau, vung vẩy máu tươi bắn vào mặt vào mắt con Bọ Ngựa.

“Ghéc!” – Bọ Ngựa Tử Thần rít lên, mắt của nó bị máu tươi dính vào, khiến cho nó mất đi thị giác, chỉ có thể nhìn thấy một lớp màn máu màu đỏ thẫm trước mắt.

Nó hoảng loạn, điên cuồng cắt chém lung tung, những nhát chém của nó cắt thẳng vào những cái cây bên cạnh, khiến cây cối ngã đổ liên tục. Nghe âm thanh cây ngã càng làm Bọ Ngựa hoảng loạn, càng nhảy nhót cắt chém tưng bừng.

Tà Huyết nín thở lui ra xa, đợi cho con Bọ Ngựa cắt chém lung tung một lúc lâu. Nó lượm lấy mấy tảng đá lớn, ném về phía con Bọ Ngựa.

“Xoẹt! Xoẹt!” – Bọ Ngựa hai mắt bị mù nên không biết né tránh, chỉ vung lưỡi hái chém loạn xạ, bị mấy tảng đá ném trúng người đau điếng.

Thấy vậy Tà Huyết vui như mở cờ trong bụng, dùng cánh tay chưa bị thương nắm chặt ngọn giáo trong tay.

“Thương Tần!” – Tà Huyết hét lớn, nhắm ngọn giáo thẳng vào người Bọ Ngựa ném mạnh.

Tiếng vỏ côn trùng bị xé toạc vang lên, Thương Tần dễ dàng cắm thẳng vào người con Bọ Ngựa.

Bọ Ngựa Tử Thần có tốc độ vô cùng khủng khϊế͙p͙, nhưng bù lại lớp vỏ giáp trêи người rất mỏng, dễ dàng bị ngọn giáo xuyên thủng.

Kế tiếp là một vụ nổ mạnh, Thương Tần giống như một quả bom nổ tung, khiến cho con Bọ Ngựa tan xác, máu thịt màu đen văng tung tóe.

“Phù phù!” – Tà Huyết sau khi thấy con Bọ Ngựa đã bị nó giết chết thì giống như trút bỏ được gánh nặng, ngã rạp trêи mặt đất, miệng thở dốc liên tục.

Năng lượng máu trêи người nó dần rút đi, da thịt vốn căng cứng giãn ra. Lồng ngực phập phù liên tục.

“Ái ui đau chết mất!” – Tà Huyết thút thít rêи rỉ, dùng tay nắm chặt lấy cánh tay đang rỉ máu.

Khi nãy do quá căng thẳng nên nó không hề cảm thấy đau đớn, bây giờ cơn đau đột ngột nhói lên, làm cho mặt nó tái mét.

Nó liền lấy ra lọ máu Hải Lam đã chuẩn bị sẵn, đổ vào miệng uống liên tục.

“Máu Linh Động!” – Tà Huyết kϊƈɦ hoạt kỹ năng trị thương, nhanh chóng hấp thụ số máu vừa uống hóa thành năng lượng truyền tới cánh tay.

Vết thương lấp lóe huyết quang, da thịt của nó nhúc nhích như sống lại. Miệng vết thương có thể dùng mắt thường nhìn thấy đang khép lại.

Lúc này sắc mặt Tà Huyết mới tốt hơn một chút. Nó lồm cồm bò dậy đi đến chỗ con Bọ Ngựa lượm lấy ngọn giáo. Tiện tay nhặt luôn hai cánh tay như liêm đao, bốn cái cánh và cái đầu của con bọ ngựa cho vào trong túi da.

“Tiếc là nổ banh xác rồi, nếu không sẽ thu thập được một ít máu.” – Tà Huyết nhìn đống máu đen vương vãi trêи mặt đất, hơi cảm thấy tiếc rẻ.

Chợt một ý tưởng lóe lên trong đầu Tà Huyết, nó leo lên một ngọn cây cao ẩn núp.

Chẳng bao lâu vài Kẻ Dọn Xác xuất hiện, chúng là một bầy gián có màu nâu đất chui ra từ những bụi rậm.

Chúng dài hơn hai mét, bao phủ bởi một lớp áo giáp bóng loáng. Hai cái râu dài trêи đầu chúng liên tục lắc lư qua lại dò tìm thức ăn.

“Rịt rịt, rịt rịt…(Thức ăn…)” – Một con Gián Đất đã phát hiện ra những mảnh thịt vụn của con Bọ Ngựa, nó ngẩng đầu về phía đồng loại, phát ra tiếng kêu.

Hai con còn lại lập tức đáp lời, chạy theo con đầu tiên. Chúng bu lấy xác con Bọ Ngựa, há miệng nhấm nuốt.

Tà Huyết ở trêи ngọn cây lạnh lùng nhìn ba con mồi. Gián là loài sinh vật khá yếu, trừ việc da dày thịt béo sống dai, hầu như không có sức chiến đấu hay vũ khí nguy hiểm gì. Là con mồi tương đối thích hợp để Tà Huyết săn giết.

Tà Huyết nhảy bổ từ trêи cao xuống, chĩa ngọn giáo thẳng vào lưng con gián to nhất.

Thương Tần xé gió đâm mạnh vào lưng con Gián Đất. Mũi giáo nhẹ nhàng xuyên qua lớp vỏ của con bọ, đục ra một cái lỗ sâu hoắm.

“Thương Tần!” – Tà Huyết hét lớn, đầu mũi giáo lóe sáng rồi bạo tạc, vùng lưng con gián nổ tung tạo ra một hố lớn, máu tươi tuôn trào.

Gián Đất đầu đàn bị đánh lén, chỉ kịp rít lên chói tai rồi gục xuống.

“Rịt rịt! Rịt rịt! (Cha! Cha!)” – Hai con gián khác đang ăn, khi nghe thấy vụ nổ thì xoay đầu lại. Chúng điên cuồng gầm thét, ánh mắt nhìn Tà Huyết đầy vẻ căm thù.

Một con xòe ra bốn cái cánh màu nâu, điên cuồng vỗ cánh bay lên cao.

“Rịt rịt!” – Con gián gào thét há miệng, lộ ra hàm răng sắc nhọn màu đen. Duỗi ra bốn cái chân trước lao về phía Tà Huyết, muốn ôm lấy nó gặm cắn.

Tà Huyết một lần nữa sử dụng Gia Tốc Máu, toàn thân đỏ bừng bừng, nhanh nhẹn lách khỏi cái ôm của con côn trùng gớm ghiếc. Sau đó thuận tay đâm mạnh Thương Tần vào mạn sườn con vật.

“Rịt!” – Con gián trúng đòn nên loạng choạng mất thế, bổ nhào vào một gốc cây lớn.

Con gián còn lại sợ hãi bỏ chạy, sáu cái chân điên cuồng chuyển động, chỉ vài giây liền biến mất sau những lùm cây rậm rạp.

“Rịt rịt!” – Con vừa bị va vào gốc cây mạnh mẽ đứng lên, vết thương ở hông nó đang túa ra thứ chất lỏng màu nâu sền sệt. Hai mắt nó nhìn Tà Huyết đầy căm phẫn.