Mùi hương cơ thể thơm ngát truyền vào mũi nó. Khiến nó không kiềm chế được mà dụi dụi mặt vào người nàng.
“Em tỉnh rồi sao? Chị nói em sẽ có thể chiến thắng con sâu mà.” – Hải Lam tươi cười nói.
“Từ giờ chị sẽ dẫn em đi săn, sẽ rèn luyện em trở thành một cường giả chân chính, có thể đầu đội trời chân đạp đất, người người kính nể.” – Hải Lam ôn nhu vuốt ve gương mặt nhỏ của Tà Huyết. Sau đó nàng nhẹ nhàng hôn lên trán nó, khiến mặt nó đỏ ửng.
“Dậy đi, chị nấu canh máu cho em uống rồi đấy.” – Hải Lam dịu dàng nói, nàng vô cùng yêu thương Tà Huyết.
Tà Huyết ngoan ngoãn ngồi dậy, cầm lấy bát canh máu từ tay người chị xinh đẹp của mình, uống một hơi hết sạch.
“Chị đã nghĩ ra cách giúp em mở ra ma mạch rồi, sau khi thực hiện một nghi lễ đặc biệt, em sẽ có ma mạch, sẽ có thể sử dụng ma thuật.” – Hải Lam tươi cười nói.
“Thật sao? Thật tốt quá!” – Tà Huyết vui vẻ reo lên, nó vẫn luôn buồn phiền về việc không có ma mạch.
“Được rồi, giờ em ở nhà ngoan nhé, chị đi ra ngoài có chút việc.” – Hải Lam dặn dò Tà Huyết, rồi từ từ đi ra khỏi nhà. Việc đúc lại thân thể cho Tà Huyết cần rất nhiều tài nguyên quý giá, Hải Lam phải lên đường đi tìm chúng.
“Chị đi rồi, mình cũng tranh thủ rèn luyện thân thể mới được.” – Tà Huyết nhẹ nhàng đi ra phía cửa, nhìn bóng người yểu điệu của Hải Lam đi xa, thầm nghĩ trong đầu.
Nó liền chạy ra khỏi nhà, luyện tập chạy bộ một cách điên cuồng như mọi ngày. Nhưng hôm nay lại khác mọi ngày, trong lòng Tà Huyết vô cùng rạo rực, tràn ngập niềm tin và hy vọng vào tương lai tươi sáng.
Tà Huyết vừa chạy vừa huýt sáo, vui vẻ ngắm nhìn cảnh vật xung quanh làng.
“Bộp…bịch…bịch…” – Từ xa nó thấy một đám trẻ con Bán Ma Nhân đang tụ tập, âm thanh đấm đá vang lên không dứt.
Tà Huyết tò mò đi lại gần xem thử.
Chỉ thấy một đứa trẻ Ma Nhân Chuột có bộ lông xanh xám, cao khoảng một mét, toàn thân gầy gò ốm yếu đang nằm trêи mặt đất, bị ba đứa trẻ khác đấm đá túi bụi.
“Con chuột chết tiệt, tao bảo mày đưa, mày có chịu đưa không.” – Một đứa trẻ to khỏe, vẻ mặt bặm trợn đầu gấu, cao hơn mét rưỡi, trêи đầu có hai chiếc sừng lớn, toàn thân ngăm đen, giọng của nó ồm ồm như bò rống.
Nó chính là Hắc Ngưu, đại ca của lũ trẻ con trong ngôi làng này.
“Mày nghe đại ca nói không? Nhanh buông thứ trong tay mày ra.” – Một đứa trẻ Ma Nhân Hổ có bộ lông xám trắng, răng nanh nhọn hoắt lộ cả ra ngoài, nó dùng bàn chân thô kệch dẫm mạnh vào tay đứa trẻ Ma Nhân Chuột nhỏ yếu.
Nhưng đứa trẻ Ma Nhân Chuột liều chết nắm chặt bàn tay, nhất quyết không buông.
“Mày không buông thì tao chặt đứt tay của mày.” – Đứa trẻ vừa lên tiếng là một Ma Nhân Gấu cao lớn dữ tợn, dù còn nhỏ nhưng đã vai u thịt bắp, nó có bộ lông màu nâu, dáng vẻ hung ác mười phần.
Ở cách đó không xa là một bé gái có cặp tai màu trắng và chiếc đuôi nhỏ trêи đầu, nàng vô cùng thích thú đứng xem cảnh đứa nhóc Ma Nhân Chuột bị bắt nạt, lâu lâu còn reo hò cổ vũ.
“Đánh chết nó đi, đánh chết nó đi.” – Âm thanh của nàng vô cùng trong trẻo dễ thương, nhưng cũng rất man rợ tàn ác.
“Dừng tay lại, không được ỷ đông hϊế͙p͙ yếu.” – Tà Huyết chạy lại gần, hét ầm lên muốn ngăn cản ba đứa trẻ Bán Ma Nhân.
“Mày là thằng nào, dám xen vào việc này thì đừng trách tao ác.” – Hắc Ngưu xoay đầu lại, dùng hai con mắt trâu đỏ ngòm, trừng mắt nhìn Tà Huyết.
Tà Huyết thấy vậy thì toàn bộ dũng khí biến mất, muốn lui ra xa, tránh khỏi mớ rắc rối này.
Nhưng nhìn đứa trẻ Ma Nhân Chuột tội nghiệp đang nằm rạp trêи mặt đất, nó lại đi không được.
“Chị mình luôn dạy phải biết giúp đỡ kẻ yếu, không được sợ hãi kẻ mạnh, có như vậy thì sau này mới trở thành cường giả được.” – Tà Huyết lầm bầm trong miệng.
“Mau dừng tay, nếu không đừng trách tao.” – Tà Huyết cố gắng lấy hết can đảm, dùng giọng nói còn mấy phần trẻ con của nó hét ầm lên.
“Ha ha ha, đại ca nhìn xem, có vẻ chúng ta có trò mới để chơi rồi.” – Hổ Trảo tươi cười đầy ác ý, nó ve vẩy bàn tay đầy vuốt nhọn của nó.
Hắc Ngưu liền nhấc bàn chân thô kệch khỏi người tên Ma Nhân Chuột tội nghiệp.
“Nếu không dừng lại thì mày làm gì tao?” – Hắc Ngưu đưa cái bản mặt xấu xí của nó lại gần Tà Huyết, trừng mắt hỏi.
“Thì tao đánh mày!”
“Bốp!!” – Tà Huyết giương nắm đấm, giáng thẳng vào mặt Hắc Ngưu.
“A…” – Hắc Ngưu đau đớn lùi lại, lỗ mũi trâu của nó bị Tà Huyết một quyền đấm bẹp, máu túa ra liên tục.
“Tụi mày xử nó cho tao, hôm nay phải đập chết mịa nó.” – Hắc Ngưu dùng tay ôm mũi, gầm lên nói với hai gã đàn em.
“Rõ thưa đại ca!”
Hổ Trảo và Cự Hùng gầm ghè đi lại gần Tà Huyết, hai tên nhóc Bán Ma Nhân chồm người lên lao tới, muốn vật Tà Huyết ra đất.
Nhưng Tà Huyết nhanh nhẹn né tránh được, nó xoay người đá một phát thật mạnh vào người Hổ Trảo, khiến thằng nhóc lông lá cắm mặt xuống đất.
“Gào…” – Cự Hùng gầm thét, sử dụng kỹ năng Mãnh Thú Rống khiến cho đầu óc Tà Huyết ong ong, tay chân bủn rủn run rẩy.
Nó lao tới dùng chân gạt giò Tà Huyết, khiến Tà Huyết ngã sóng soài ra đất.
“Em tóm được nó rồi nè đại ca.” – Cự Hùng liền tung người nhảy lên, sử dụng kỹ năng lấy thịt đè người, nằm đè lên người Tà Huyết.
“Ự…tụi mày thả tao ra…” – Tà Huyết hoảng sợ hét ầm lên.
“Thả nè!!” – Hắc Ngưu gầm lên, dẫm cái chân trâu của nó lên người Tà Huyết.
“Mẹ mày! Nãy dám đá tao, tao đánh chết mày.” – Hổ Trảo cũng dùng chân dẫm liên tục vào tay vào người Tà Huyết, khiến Tà Huyết đau đớn vô cùng.
Tên Ma Nhân Chuột thấy ba thằng nhóc kia chuyển sang bắt nạt Tà Huyết thì lồm cồm bò dậy, nó nhìn Tà Huyết vài giây rồi xoay người chạy trốn, bỏ Tà Huyết lại cho ba thằng nhóc Bán Ma Nhân hành hạ.
Tà Huyết nhìn về phía tên Ma Nhân Chuột đang bỏ chạy, nó nhận ra nó vừa hành động vô cùng ngu xuẩn, đó là giúp một đứa không đáng giúp.
“Bốp…bốp…binh…binh…binh…” – Ba tên nhóc Bán Ma Nhân liên tục đánh đập Tà Huyết, nhưng Tà Huyết chỉ cắn răng chịu đựng, không rêи rỉ cầu xin.
“Mà thằng này hình như là thằng nhóc ma quỷ không có ma mạch đúng không?” – Đột nhiên Hắc Ngưu lên tiếng hỏi.
“Đúng rồi, là nó đó đại ca, cái thằng phế vật không có ma mạch.” – Cự Hùng lên tiếng phụ họa.
“Ha ha, phế vật quả nhiên là phế vật, không những không có ma mạch mà còn không có não, vô dụng như vậy còn bày đặt giúp đỡ kẻ yếu.” – Hổ Trảo lên tiếng mĩa mai, nó vẫn cay cú chuyện hồi nãy bất cẩn ăn một cước của Tà Huyết.
“Chết mày nè con!” – Hổ Trảo đá một phát vô cùng mạnh vào người Tà Huyết, khiến Tà Huyết lăn vài vòng trêи đất, miệng phun máu tươi.
“Thằng rác rưởi không có ma mạch, lúc nãy mày còn hổ báo lắm mà, sao bây giờ nằm bẹp dí rồi?” – Hắc Ngưu sờ sờ lỗ mũi trâu của nó, ăn một quyền của Tà Huyết khiến mũi nó vẫn còn sưng đỏ.
Hắc Ngưu đi lại gần, giơ chân muốn sút cho Tà Huyết một phát nữa để hả cơn giận, thì đột ngột Tà Huyết uốn cong thân thể, búng người bật dậy né tránh cú đá.
“Tao! Không! Phải! Phế! Vật!” – Tà Huyết rít lên, việc bị chửi là phế vật là nỗi đau luôn âm ỉ trong lòng Tà Huyết. Hai mắt của nó đỏ bừng bừng, năng lượng trong người theo dòng máu tươi tuôn trào khắp cơ thể, đi đến tận mỗi tế bào. Khiến cho Tà Huyết trong phút chốc tràn ngập sức mạnh.
Tà Huyết xoay người một vòng lấy thế, đấm một cú trời giáng vào mũi Hắc Ngưu, làm mũi nó lại phun máu tươi.
“Mẹ nó! Hạ tụi mày bắt nó lại, lần này phải đánh nó gãy hết xương, xem còn dám bật hay không.” – Hắc Ngưu ôm lỗ mũi rít lên.
Hai thằng nhóc Hổ Trảo Cự Hùng chia sang hai bên, dùng thế gọng kìm bao vây Tà Huyết vào giữa. Sau đó cả hai giang tay lao đến, muốn tóm lấy Tà Huyết.
Tà Huyết thực hiện một động tác vô cùng kỳ lạ, đột nhiên nó thả người ngã nhoài ra sau để né tránh, sau đó dùng chân đạp mạnh xuống đất lướt đi một đoạn ngắn.
Hai thằng nhóc vồ hụt Tà Huyết, nên đập mặt vào nhau kêu cái cong, đầu đứa nào cũng sưng một cục to tướng.
“Hai thằng ăn hại, tránh ra!”
“Trâu Húc!” – Hắc Ngưu hét lên, sử dụng kỹ năng của nó.
Đôi chân của nó mọc ra lông lá, hoàn toàn biến thành chân của một con trâu, nó nghiêng sừng hướng về Tà Huyết, sau đó liền lao tới, cú húc này của nó vô cùng mạnh, nếu bị dính chiêu Tà Huyết nhất định sẽ bị hai cái sừng sắc nhọn kia xuyên thủng thân thể.
Tà Huyết làm lại động tác né tránh kỳ lạ hồi nãy, giúp nó tránh khỏi cặp sừng nhọn hoắt kia. Sau đó nó dùng chân gạt mạnh vào chân Hắc Ngưu, khiến thằng nhóc Ma Nhân Trâu ngã cắm mặt xuống đất.
“Tao không phải phế vật!” – Tà Huyết rít lên, tung một cú đá toàn lực vào lưng Hắc Ngưu, âm thanh xương gãy răng rắc vang lên.
“A…” – Hắc Ngưu thống khổ rêи rỉ, nó cảm thấy lưng nó giống như đã gãy làm hai.
Hai thằng nhóc Hổ Trảo, Cự Hùng thấy đại ca bị đánh te tua thì không dám xông lên nữa.
“Vác thằng này lên, sau đó cút, về sau tuyệt đối không được bắt nạt kẻ yếu nữa, nếu không tao sẽ đánh chết tụi mày.” – Tà Huyết rít lên đe dọa, hai mắt nó đỏ hồng, vằn vện tia máu trông rất đáng sợ.
“Dạ dạ…” – Hai thằng nhóc Bán Ma Nhân bị dọa sợ phát khóc, nhanh chóng vác Hắc Ngưu lên vai bỏ chạy một mạch, không dám quay đầu lại.
Khi ba thằng nhóc đi rồi thì Tà Huyết ngã lăn ra đất, miệng thờ hồng hộc, cơ thể của nó đã đạt đến giới hạn, may mắn là nó dọa chạy được hai thằng Bán Ma Nhân kia, chứ không thì hôm nay ngập hành với tụi nó.