Chương 27

Trong lúc nửa mề nửa tỉnh, cô bị Sở Cảnh Hòa đánh thức.

Đã xảy ra chuyện.

Cô vội mặc quần áo vào đi ra ngoài, thấy Cố Chí Cao và Cố Dực đang chuyển đồ dùng chặn cửa phòng cháy chữa cháy, ngoài cửa phòng cháy mơ hồ truyền đến giọng nữ kêu khóc cầu cứu, còn có tiếng khóc thê lương sợ hãi của đứa bé.

Là Giang Tĩnh Thủy.

Cô ấy bị cướp.

Tiếng khóc của đứa nhỏ càng lúc càng lớn, càng không ngừng gọi mẹ, nghe mà Cố Chí Cao cực kỳ khó chịu, động tác chuyển đồ càng lúc càng nhanh, Tống Đại và Sở Cảnh Hòa cũng tới hỗ trợ.

Đến khi bọn họ dọn những đồ dùng này đi, lao ra khỏi cửa phòng cháy, Giang Tĩnh Thủy đã bị đám người Vương Mãnh kéo tới tâng 23.

Hai tay Giang Tĩnh Thủy nắm chặt lan can, Tranh Tranh khóc kéo tay mẹ.

Nhưng Vương Mãnh cũng không phải ăn chay, gã ta dù sao g.i.ế.c nhiều người như vậy, kinh nghiệm phong phú. Đao băm xương trong tay lập tức bổ đứt d.a.o phay trong tay Cố Chí Cao, oán niệm trong mắt cực sâu.

Đứa nhỏ không ngừng cầu xin, lại bị Vương Mãnh không chút lưu tình một cước đá văng.

Cố Chí Cao là người đầu tiên câm theo d.a.o phay lao ra ngoài, Cố Dực cầm gậy bóng chày theo sát phía sau, cùng nhóm năm người Vương Mãnh đánh nhau, Sở Cảnh Hòa và Ôn Cảng Sinh theo sát phía sau, Ôn Tiểu Tự thì ôm chặt Tranh Tranh vào trong ngực, trốn đến nơi an toàn.

“Dừng tay! Con mẹ nó đám khốn kiếp các người! Thai phụ các người cũng bắt nạt, các người là không có mẹ sinh không có mẹ dạy saol”

Giang Tĩnh Thủy quát to một tiếng, muốn liều mạng với Vương Mãnh, nhưng cô ấy đang mang thai, thân thể gầy yếu lại công kênh, căn bản không phải là đối thủ của Vương Mãnh, ngược lại bị gã ta túm tóc kéo xuống lầu.

Người xưa có câu một tấc dài một tấc mạnh, trong hỗn chiến, rìu phòng cháy chữa cháy của Sở Cảnh Hòa phát huy ưu thế cực lớn, trực tiếp c.h.é.m bị thương cánh tay một đàn em, đối phương tuy rằng trong tay có d.a.o phay, cũng rất khó đụng tới anh.

“Chú, cầu xin chú đừng làm hại mẹ cháu. Cháu đưa đồ ăn vặt cho chú, đừng cướp mẹ cháu.”

Vương Mãnh ôm cổ quay đầu lại, khóe mắt muốn nứt ra bóng người trong bóng tối.

Đột nhiên một tia chớp trắng bệch xẹt qua, ngắn ngủi chiếu sáng quang cảnh trong hành lang, sau bộ mặt dữ tợn của Vương Mãnh lặng lẽ xuất hiện một đạo hàn quang lạnh lẽo, hàn quang kia dưới tia chớp khủng bố giống như kim thêu tinh tế mà quỷ dị, mũi kim nhanh chóng hướng về động mạch chủ đang phun trào của Vương Mãnh, trong phút chốc m.á.u tươi phun tung tóe đem mặt tường xám xịt của hành lang hắt thành một mảnh đỏ tươi.

Không đợi bất luận kẻ nào phản ứng, hàn quang tượng trưng cho tử vong lại đ.â.m về phía Thạch Minh bên cạnh, tia chớp chiếu sáng hai mắt hoảng sợ của anh ta, trên cổ thình lình xuất hiện vết m.á.u lớn bằng miệng bát, m.á.u tươi chảy đây đất, mùi m.á.u tanh nồng đậm tản ra.

“Lão già kia, ba lần bảy lượt làm hỏng chuyện tốt của ông đây, đi c.h.ế.t đi!” Gã ta cắn răng mở miệng hô.

Tống Đại nhìn chằm chằm Cố Dực.

Đầu ngón tay Tống Đại nhẹ nhàng lau đi vết m.á.u trên mặt, mũi đao dài nhỏ ở trong tay cô phảng phất như hoa nở rộ, mặt mày nhu mị cùng ánh mắt của anh ta tiếp xúc, trên khuôn mặt trắng nõn lại có huyết sắc quỷ diễm, xinh đẹp lại nguy hiểm.

Ôn Cảng Sinh trong trận chiến vừa rồi bất ngờ đ.â.m c.h.ế.t một người, Cố Dực dùng gậy bóng chày đả thương một người, người cuối cùng còn lại của nhóm Vương Mãnh mắt thấy nhóm gần như bị đoàn diệt, sau khi khiếp sợ lập tức co cẳng bỏ chạy.

Lại một tia chớp cắt qua bầu trời đêm, Cố Dực nhìn thấy mưa phùn từ cửa sổ vỡ bay vào, rơi vào bờ vai mỏng manh của một người.

Ánh mắt Cố Dực có hơi bối rối, ánh mắt né tránh, rồi lại không nhịn được lén nhìn cô một cái.

Tống Đại nhíu mày: “Nhìn tôi làm gì? Còn không mau đuổi theo!”

Cố Dực hơi giật mình.

Tống Đại lúc này mới phản ứng lại, Cố Dực bây giờ còn không phải đồng đội tốt sau này chỉ cần cho anh ta một ánh mắt, anh ta có thể lập tức hiểu ý, chỉ ở đâu đánh đó.

Cố Chí Cao giữ chặt Cố Dực, sợ anh ta thật nghe lời Tống Đại, đuổi theo những người chạy trốn, nguy hiểm không nói, đuổi tận g.i.ế.c tuyệt loại người này có hơi tàn nhẫn.

“Hiện tại không đuổi, chờ bọn họ nghẹn âm chiêu trở về trả thù sao?” Tống Đại buông xuống một câu, liền bỏ qua Cố Chí Cao, đuổi theo, Sở Cảnh Hòa cũng vội vàng đi theo.

Tống Đại đuổi thẳng tới lầu 20 mới đuổi tới người chạy trốn, cô đi lên chính là một cước, đối phương bị đạp trực tiếp từ cầu thang lăn xuống, Tống Đại lúc này mới phát hiện gã ta chính là thợ mở khóa lúc trước bị Tống Đại đ.â.m bị thương mắt.

Gã ta ngã xuống đất, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, khóc câu xin tha thứ.

“Đầu là Vương Mãnh ép tôi làm như vậy, cô buông tha tôi đi, tôi về sau không dám nữa.”

Đối mặt với loại nước mắt giả dối này, đáy mắt Tống Đại không có một tia gợn sóng.

Giáo huấn mất đi một con mắt chẳng những không làm cho gã ta thu liễm, ngược lại làm trâm trọng thêm, đi theo Vương Mãnh cướp đoạt sát hại ông bà lão sống một mình, còn đánh chủ ý lên thai phụ.

Sở Cảnh Hòa cúi đầu, nhìn t.h.i t.h.ể dần dần lạnh như băng dưới chân: “Ý em là xử lý anh ta sao?”

Chờ Sở Cảnh Hòa chạy tới, t.h.i t.h.ể thợ mở khóa đã ngã xuống dưới chân Tống Đại, đầu ngón tay của cô còn đang rỉ máu.

Sở Cảnh Hòa yên tâm, ngón tay thô ráp xoa đi vết m.á.u nơi khóe mắt cô: “Lần sau đừng chạy nhanh như vậy, anh cũng không đuổi kịp em, gặp phải nguy hiểm thì làm sao bây giờ?”

Tống Đại lắc đầu, đưa hai tay ra sau lưng: “Không sao, em rất khỏe.”

Sở Cảnh Hòa vượt qua t.h.i t.h.ể thợ khóa, đi tới trước mặt Tống Đại nhìn bàn tay dính đầy m.á.u của cô: “Không bị thương chứ?”

“Yên tâm đi, em đã sớm quan sát rồi, bọn họ chỉ có năm người, nếu không chỉ còn lại có một con cá lọt lưới này em cũng sẽ không đuổi theo… À kia, anh về trước đi, chuyện còn lại em xử lý.

“Thật sự là tử tính không thay đổi.” Tống Đại lấy ra s.ú.n.g b.ắ.n đinh từ trong không gian, bóp cò, tiếng mưa to che giấu tiếng xuyên thủng nặng nề.

Nhưng cô không nghĩ tới Sở Cảnh Hòa lại bình tĩnh tiếp nhận như thế, tựa như lúc trước bình tĩnh tiếp nhận lời nói của cô.

Đáy mắt Tống Đại hiện lên kinh ngạc.

Cô cho rằng giống người bình thường như Sở Cảnh Hòa mới từ thời kỳ hòa bình quá độ đến thời kỳ tận thế sẽ không giống cô lăn lộn hồi lâu ở trong tận thế, trình độ tiếp thu cao đối với thi thể. Cho dù trên mặt biểu hiện có bình tĩnh hơn nữa, tại một khắc tận mắt nhìn thấy t.h.i t.h.ể kia, trong lòng cũng sẽ ghê tởm, không muốn đụng vào.

Tống Đại mới vừa gật đầu, Sở Cảnh Hòa đã ngồi xổm xuống, khiêng t.h.i t.h.ể thợ mở khóa lên, ném xuống từ cửa sổ hành lang.

Sở Cảnh Hòa lễ phép gật đầu, dáng người thanh nhã, trên vai áo mảng lớn vết máu, giống như lá phong. Giống như vừa rồi anh không phải đang vứt xác, mà là đang thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ.

Khi bọn họ nhìn thấy vết m.á.u trên tường cùng tiếng rơi xuống nước rõ ràng vừa rồi, nhất thời đều hiểu được cái gì.

“Cô thật sự g.i.ế.c gã ta?” Cố Chí Cao chỉ vào Tống Đại, không thể tin nhìn chằm chằm Sở Cảnh Hòa vai áo bị m.á.u tươi nhuộm đỏ: “Cậu còn giúp cô ta vứt xác?”

Sở Cảnh Hòa vừa ném t.h.i t.h.ể xuống, trên lầu có tiếng bước chân truyền đến, là Cố Chí Cao và Cố Dực Ôn Cảng Sinh đuổi theo.

“Chuyện đã giải quyết, Tiểu Đại, chúng ta về nhà thôi.” Anh cầm tay cô.

“ừỪ”

Anh lại thừa nhận như vậy, chút giải thích cũng không có.

Ngón tay Cố Chí Cao run rẩy, bị phản ứng của Sở Cảnh Hòa làm cho không nói ra lời.

Cô được bàn tay ấm áp của Sở Cảnh Hòa nắm, chậm rãi đi lên, lúc đi qua Cố Dực anh ta nghiêng người né tránh,