Chương 4: Hai đứa trẻ

Sau khi Lạc Cầm tiếp nhận thân phận mới của mình thì liền đi theo Doanh Uyên

Doanh Uyên cũng không từ chối, hai người liền lên đường

Lạc Cầm sau khi thành Quỷ Nhân liền có đặc điểm không thích ánh mặt trời, cô liền kiếm một chiếc áo chùm lại không khác gì Doanh Uyên

Hai người chùm áo choàng kín người nhìn có chút quỷ dị, nhưng với cái nắng gắt hơn 40°c này không chùm lại thì cô cũng không cần ra đường nữa

Lạc Cầm tuy là Quỷ Nhân nhưng cô ấy chỉ là một bán quỷ vẫn cần phải ăn uống như người thường nên vẫn phải đi kiếm vật tư

Đối với Quỷ Nhân bọn họ thì tang thi coi họ như đồng loại, thế nên đối với cô và Lạc Cầm việc kiếm vật tư là một chuyện rất dễ

” Doanh Uyên tôi và cô cũng ở chung được mấy ngày, mấy ngày nay tôi hình như cũng không thấy cô ăn gì hết! ” Không phải quỷ nhân cũng cần phải ăn cơm sao vì sao cô chưa hề thấy cô ấy ăn gì

” Tôi đặc biệt! ” Ừ….. Là rất đặc biệt!

” Đặc biệt? Không phải đều là Quỷ Nhân sao? ” Quỷ Nhân mà cũng có đặc biệt nữa hả

” Sau này cô sẽ biết! Nhưng mà…. Bây giờ tôi nghĩ cô nên phanh xe! ” Doanh Uyên ra hiệu cô nhìn về phía trước

” Hả? ”

” Aaaaa! ”

” Rầm….! ”

” Khụ…. Khụ! ” Lạc Cầm hít một mặt khói

Lạc Cầm: “…” Mẹ nó! Cô nhìn thấy xe sắp tông đến nơi mới bảo?

Doanh Uyên: “…” Nhìn ta làm gì? Ta đã nhắc nhở cô à nha!

Ta có nên đổi tài xế mới không?

Mẹ nó! Doạ ta sợ chết kiếp!

Tuy rằng trong lòng là bão tố nhưng ngoài mặt Doanh Uyên vẫn bình tĩnh đẩy cửa xe bước xuống

Chiếc xe vốn dĩ đã có chút không ổn miễn cưỡng chạy, nhưng vì một cái va chạm này liền kết thúc sứ mệnh của nó

Doanh Uyên: “…”

Lạc Cầm: “…”

Khó khăn lắm mới kiếm được một chiếc xe có thể chạy, giờ thì hay rồi! Chỉ có thể đi bộ!

Vì trời cũng sắp tối nên hai người cũng không muốn tiếp tục đi, nên tìm một nơi nghỉ tạm

Nơi hai người lựa chọn ở lại là một tiệm bánh ngọt, nhưng có một điều làm cho hai bọ họ thấy lạ là bánh ngọt trong tiệm hay bánh ngọt trưng bày đều không có, trong mạt thế này thì ai lại đi thu thập bánh ngọt

Mới lại cửa hàng này không có dấu hiệu bị làm loạn

Hai người liếc mắt nhìn nhau.

Nơi này có người!

Hai người đồng loạt nhìn về một hướng, chỗ gấp khúc ở cầu thang lên tầng hai có một cái đầu nhỏ lấp ló

” Ai! Bước ra! ” Lạc Cầm hướng về phía cầu thang quát

Cái đầu nhỏ sợ hãi thụt lại sau đó là một loạt tiếng bước chân loạn soạn chạy lên lầu

Hai người liền nhấc chân đuổi theo cái đầu nhỏ lên lầu, trong tay Doanh Uyên liền suất hiện một khẩu súng lục

Trên lầu có hai phòng ngủ, hơi thở của cái đầu nhỏ là gian phòng bên trái, mà trong phòng còn một hơi thở yếu ớt

Doanh Uyên tùy tiện đẩy cửa gian phòng bên trái bước vào, Lạc Cầm tính ngăn cản nhưng người đã tiến vào trong

Trong phòng chất đầy vỏ bánh ngọt, có lẽ tất cả bánh ngọt không thấy trong tiệm đều ở đây, mà trong góc phòng một bé trai tầm 7-8 tuổi đang ôm một đứa bé bốn năm tháng tuổi chốn trong phòng

Tay bé trai cầm một cây gậy bóng chày, ánh mắt sợ hãi đề phòng nhìn hai người

Doanh Uyên nhìn hai đứa trẻ rồi quay người xuống tầng, Lạc Cầm thò đầu vào phòng nhìn sau đó quay đầu đuổi theo Doanh Uyên xuống tầng

Xuống dưới tầng thì thấy Doanh Uyên đã tìm một nơi ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần

” Doanh Uyên hai….hai đứa trẻ đó…” Lạc Cầm ngập ngừng muốn nói lại thôi

Doanh Uyên mở mắt nhìn cô lạnh nhạt nói ” Cô muốn cứu bọ nó! Thu cái thứ thánh mẫu của cô lại! Một lần không đủ muốn lần hai? ”

Lạc Cầm nghe vậy tức khắc không nói gì, cô nghĩ lại cảnh hai ngày trước, lúc cô cứu một đám người nhưng đến cuối cùng tí nữa thì bị họ hại chết, nếu không phải bây giờ họ không còn là nhân loại thì có lẽ đã bị tang thi chia nhau ra mà ăn

” Ở cái nơi sinh tồn bằng cả mạng sống này, thứ rẻ mạt nhất chính là tính mạng, thứ đáng sợ nhất là lòng người, còn mấy thứ như thương hại hay lòng tốt của cô nó không đáng một xu! ” Thật ra cô cũng không thể trách cô ấy, dù sao cô ấy cũng được sinh ra trong cuộc sống pháp trị ăn sâu vào tâm trí, đột ngột biến thành thế giới tàn khốc này, đối với cô ấy có lẽ người vẫn tín nhiệm lẫn nhau

” Nhưng dù thế nào chúng vẫn là trẻ con! ” Có lẽ ở tình thế hiện tại nhân loại không đáng tin, nhưng như thế thì chúng vẫn chỉ là những đứa trẻ

” Ở mạt thế trẻ con chính là phiền phức! ” Ở mạt thế mang theo trẻ con chính là thời thời khắc khắc phải đối mặt với ngụy hiểm, chúng còn rất yếu đuối cần người bảo hộ, nếu là người thông minh sẽ quyết đoán bỏ rơi chúng

Doanh Uyên nhắm mắt lại, ở cái nơi này á hả tình thân có đôi khi còn không bằng một ổ bánh mỳ mốc

Lạc Cầm thấy Doanh Uyên nhắm mắt chỉ có thể thở dài, cô không trách cô ấy máu lạnh vô tình bởi vì cô ấy nói chính là sự thật

Lạc Cầm có chút thất thần, có thể một này nào đó cô cũng giống như cô ấy, bình tĩnh nhìn nhân loại chết đi

Lạc Cầm rầu rĩ đi chuẩn bị bữa tối, vì tâm trạng không tốt cô cũng chỉ nấu một nồi mì tôm, cô múc ra một bát bưng lên lầu để ở cửa phòng rồi đi xuống từ từ ăn phần mì của mình