Chương 8

Cậu không cần phải xây dựng mối quan hệ gì với cô cả. Hai người cứ như bây giờ, làm người xa lạ là tốt rồi.

Trần Tùng Dương lại rất kiên định: “Đi đi Hủ ca, cũng không xa mà!” Cậu ấy đã bỏ rơi Tô Quân Nhược lại một mình, bây giờ nói gì cũng phải quay lại tìm cô ấy.

Trong lòng Trần Tùng Dương, Nguyễn Linh giống như một hình tượng mẹ kế đầy thủ đoạn, còn rất giỏi dụ dỗ. luveland chấm co. Cậu ấy không muốn đi một mình, tuyệt đối không muốn.

Diệp Hủ vẫn không nói gì.

Trần Tùng Dương cắn răng, ra điều kiện hy sinh cực lớn: “Hay là, chỉ cần lần này cậu đi cùng tôi, tôi đảm bảo sẽ không chép bài tập của cậu một tuần!”

Diệp Hủ liếc nhìn Trần Tùng Dương.

Trần Tùng Dương: “Hai tuần!”

……

Cuối cùng, dưới sự nỗ lực không ngừng của Trần Tùng Dương, hai người xuất hiện cùng nhau tại một trung tâm mua sắm nào đó.

Trần Tùng Dương nhắn tin cho Tô Quân Nhược, biết được họ đang ở một quán đồ ngọt.

Suốt chặng đường Trần Tùng Dương liên tục thúc giục Diệp Hủ, hai người đến quán đồ ngọt thì thấy Nguyễn Linh đang bình luận về một miếng cupcake.

“Miếng bánh dâu này khá ngon.” Nguyễn Linh nói: “Ngọt ngọt, ngon hơn bánh sô cô la.”

Tô Quân Nhược gật đầu: “Cháu cũng thấy vậy, bánh sô cô la hơi lộm cộm, không mịn bằng bánh dâu.”

Tô Quân Nhược là thiếu nữ trẻ trung đầy xinh đẹp, còn Nguyễn Linh mặc váy hai dây màu be kèm áo khoác nhỏ, nhìn thoáng qua cũng không khác mấy học sinh trung học.

Hai người nói chuyện về hương vị của bánh một cách hăng say, giống như một đôi bạn thân vậy.

Trần Tùng Dương ngẩn người, liếc nhìn về phía Diệp Hủ.

Diệp Hủ: “…”

“Tôi, họ…” Trần Tùng Dương thực sự không biết nói gì, há miệng rồi lại ngậm lại.

Từ khuôn mặt không chút biểu cảm của Diệp Hủ, Trần Tùng Dương nhìn ra một chút bất lực. luveland chấm co. Cậu ấy nghi ngờ nếu mình không làm gì đó, Diệp Hủ có thể sẽ quay người đi ngay lập tức.

Trần Tùng Dương vội vàng nắm lấy cánh tay của Diệp Hủ, kéo cậu đi lên trước.

Nghe thấy tiếng động, Nguyễn Linh và Tô Quân Nhược cùng quay đầu lại. Người trước nhướng mày, người sau hơi sững sờ, sau đó quay sang Trần Tùng Dương với ánh mắt giận dữ.

Trần Tùng Dương biết mình sai, cười gượng gạo với Tô Quân Nhược, sau đó chào Nguyễn Linh: “Chào cô!”

Nguyễn Linh “ừ” một tiếng: “Cháu sao rồi, bụng đỡ đau chưa?”

Trần Tùng Dương suýt nữa quên mình đã viện cớ đau bụng để trốn đi, nghe vậy ngượng ngùng nặn ra một nụ cười: “Đỡ nhiều rồi, cảm ơn cô đã quan tâm!”

Nguyễn Linh gật đầu, nhìn về phía Diệp Hủ: “Cháu và Diệp Hủ…… đến tìm bọn cô à? Có chuyện gì không?”

Mặt của Diệp Hủ không chút cảm xúc: “Là Trần Tùng Dương nhất quyết kéo tôi đến.”

Trần Tùng Dương: “…” Mong Diệp Hủ che đậy giúp cậu ấy, thật sự là chuyện không thể.

“Cũng không có gì, chỉ là…” Trần Tùng Dương ấp úng nói: “Tối nay có một buổi tụ tập, mấy đứa trong lớp cùng đi ăn cơm, trước đó đã hẹn rồi. luveland chấm co. Bây giờ cũng sắp đến giờ, nên cháu và Diệp Hủ đến gọi Tô Quân Nhược cùng đi.”

Lời nói của Trần Tùng Dương lắp ba lắp bắp, chỉ thiếu nước viết hai chữ “tâm lý bất ổn” lên mặt.

Nguyễn Linh nhìn ra được, khả năng cao buổi tụ tập này là do Trần Tùng Dương bịa ra.

Nhưng cô cũng không đi sâu vào, chỉ mỉm cười: “Đúng lúc cô và Quân Nhược cũng đã trò chuyện đủ rồi, vậy mấy đứa đi đi, đừng để người khác đợi.”

Vừa nghe vậy, Trần Tùng Dương như được ban ơn, vội vàng kéo Tô Quân Nhược và Diệp Hủ rời khỏi quán bánh ngọt.

Khi tầm nhìn hoàn toàn không còn thấy Nguyễn Linh nữa, Trần Tùng Dương mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó vội vàng hỏi: “Tô Quân Nhược! Mẹ kế của Hủ ca đã hỏi cậu điều gì? Không có làm gì cậu chứ?”

“Không hỏi gì cả.” Tô Quân Nhược nhún vai: “Cô ấy chỉ hỏi dân cư xung quanh có nhiều không, có dễ thuê nhà không, sinh viên đến đây mua sắm nhiều không v.v.”

Trần Tùng Dương trợn mắt: “Chỉ có thế thôi?”

“Đúng vậy.” Tô Quân Nhược gật đầu: “Tôi còn chưa hỏi tội cậu đâu đó Trần Tùng Dương! Vừa rồi cậu bỏ tôi lại một mình, còn chạy nhanh như vậy!”

“Hê hê…” Trần Tùng Dương cười ngượng ngùng: “Không phải tôi đang vội vàng đi báo tin cho Hủ ca đó sao?”

Lo sợ bị Tô Quân Nhược lôi kéo không buông, Trần Tùng Dương vội vàng chuyển chủ đề: “Đúng rồi Hủ ca, cậu nói xem mẹ kế của cậu đột nhiên hỏi Tô Quân Nhược những chuyện linh tinh này có phải là…”

Liên tưởng đến những bộ phim truyền hình cẩu huyết mà cậu ấy từng xem, Trần Tùng Dương nói ra suy đoán của mình: “Có phải cố ý tiếp cận người thân quen của cậu để nắm bắt hành tung của cậu không?”

Diệp Hủ: “…… Chắc không phải.” Vẫn là câu nói đó, cô không cần phải vòng vo như vậy.

Tô Quân Nhược do dự một lúc, sau đó cũng bày tỏ ý kiến: “Tôi cũng nghĩ không phải.”

Trần Tùng Dương lập tức trợn mắt nhìn Tô Quân Nhược: “Cậu mới nói chuyện với cô ấy vài câu đã quay sang phản bội rồi?”

“Tôi không có!” Tô Quân Nhược lườm mắt: “Tôi chỉ cảm thấy…”

Tô Quân Nhược vô thức nhìn Diệp Hủ, sau đó nhỏ giọng nói: “Cô ấy không giống kiểu người xấu xa đó.”

Trần Tùng Dương không hiểu: “Tại sao? Chỉ vì cô ấy mời cậu ăn bánh ngọt?”

Tô Quân Nhược: “Đương nhiên không phải!”

Trần Tùng Dương: “Vậy là tại sao?”

Hai người nói qua nói lại, Diệp Hủ ở bên cạnh im lặng không nói gì, không biết đang nghĩ gì nữa.

……

Mặt khác, Nguyễn Linh đã tìm được một quán lẩu, đang vui vẻ ăn thịt một cách ngon lành.

Cô không biết rằng chỉ vài câu hỏi vu vơ của mình đã khiến ba học sinh trung học bàn tán rôm rả cả buổi.

Ăn xong lẩu, Nguyễn Linh trở về nhà, Diệp Hủ và Diệp Cảnh Trì vẫn chưa về.

Biệt thự có một ban công rộng lớn ở tầng hai, đầu hè thời tiết mát mẻ vào buổi tối, ngồi đó hít gió rất thư thái.

Vì vậy, Nguyễn Linh cầm máy tính mà cô đã sử dụng để tìm kiếm thông tin vào hôm qua, vừa đi lên ban công hít gió, vừa tiếp tục lên kế hoạch cho studio.

Hôm nay đi dạo quanh khu mua sắm để quan sát thực tế, cộng với thông tin do Tô Quân Nhược cung cấp, Nguyễn Linh đã có ý tưởng sơ bộ về việc chọn địa điểm cho studio.

Mới ngồi xuống được một lúc, quản gia đã mang đến một ly nước trái cây và một đĩa trái cây cắt sẵn.

Nguyễn Linh uống một ngụm nước trái cây mát lạnh, sau đó đưa một miếng dưa hấu vào miệng, thở ra một cách thoải mái.

Đây đúng là cuộc sống của người giàu, có thể cảm nhận được cảm giác hạnh phúc từ những chi tiết nhỏ nhặt.

Khoảng nửa giờ sau, Nguyễn Linh duỗi người, chuẩn bị kết thúc công việc tối nay.

Điện thoại reo lúc này, số hiển thị là số lạ.

Hệ thống tốt bụng nhắc nhở: [Đã phát hiện ra là Nguyễn Hạo Sâm đang gọi đến, có lẽ hỏi chuyện vai diễn trong phim truyền hình vào ban ngày.]

Nguyễn Linh ban đầu định cúp máy và chặn số, nhưng suy nghĩ lại, lại nhấn nút nghe.

Trong loa phát ra một giọng nói của chàng trai trẻ: “Nguyễn Linh, có phải chị đã chặn số tôi không? Tôi mượn điện thoại của người khác mới có thể gọi được số của chị!”

Nguyễn Linh lườm nguýt: “Biết mình bị chặn số rồi còn gọi điện cho tôi?”

“Tôi…”Nguyễn Hạo Sâm tức giận không biết phải làm sao: “Lúc đầu đã nói rõ là chị sẽ giúp tôi sắp xếp vai diễn, bây giờ thái độ của chị là sao?”

“Thái độ?” Nguyễn Linh cười khẩy: “Nguyễn Minh Vĩ không có dạy cậu là cầu xin người khác phải có thái độ cầu xin ư? luveland chấm co. Người bị chặn số rồi mặt dày gọi điện cũng không phải là tôi. Tôi nghe điện thoại của cậu là đã cho cậu mặt mũi rồi, là ai cho cậu tự tin để yêu cầu tôi thế? Bố cậu, cái tên đàn ông ăn bám đó à?”

Nguyễn Hạo Sâm bị khí thế của Nguyễn Linh dọa cho giật mình, câm nín một lúc, cuối cùng mới lắp bắp lên tiếng: “…Nguyễn Linh chị, ý chị là gì! Sao chị lại có thể nói ra những lời này?”

Nguyễn Linh thở dài: “Có vẻ như đầu óc của cậu có vấn đề, người khác nói chuyện cậu phải nghe hai lần mới hiểu. Vậy thì tôi sẽ nhắc lại một lần nữa, tôi không có nghĩa vụ nghe cậu nói chuyện, cũng không có nghĩa vụ giúp cậu, cậu có thể cút rồi.”

Nói xong, Nguyễn Linh dứt khoát cúp máy.

Hệ thống nhỏ giọng nói: Ờ, thật ra thì…

Nguyễn Linh mắng chửi sảng khoái, lúc này mới nhớ ra: “Làm sao? Sẽ không có nhiệm vụ mà cậu chưa kịp nói với tôi chứ?”

[Chuyện đó thì không… Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô là Diệp Cảnh Trì, bố của Diệp Hủ, hiện tại đang ở sau lưng của cô.]